*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

138294.png

Một giọng nói không có cảm xúc phát ra từ miệng của người máy, giọng nói lạnh lùng mắng Cảnh Thiên khiến cô ngơ ngác tại chỗ.


Sự ngạc nhiên trong mắt Cảnh Thiên càng lớn hơn.


Nếu như bị người khác mắng, Cảnh Thiên đã nhảy lên rồi dạy cho kẻ đó một bài học từ lâu rồi. Nhưng lúc này, cô lại sáng mắt lên nhìn Chiến Lê Xuyên, khen ngợi: “Ngầu quá! Nó có cả cảm xúc và sở thích!”


Nói xong, Cảnh Thiên nhìn người máy hỏi: “Tại sao lại mắng tao? Tao xinh đẹp thế này, lẽ nào mày không thích tao à?”


Người máy được Chiến Lê Xuyên chế tạo theo tỷ lệ cơ thể của mình, cao hơn Cảnh Thiên rất nhiều. Lúc này Cảnh Thiên ngẩng đầu, chắp tay sau lưng nhìn người máy, dáng vẻ vốn dĩ xinh đẹp quyến rũ lúc này đột nhiên trở nên có chút nghịch ngợm đáng yêu, nhưng ánh mắt nhìn người máy lại giống như yêu quái đang nhìn Đường Tam Tạng vậy.


Bản thân Chiến Lê Xuyên cũng không nhận ra rằng khi nhìn thấy dáng vẻ này của Cảnh Thiên, đôi mắt anh đã mang theo ý cười.


Giọng nói không cảm xúc của người máy lại vang lên lần nữa: “Cô chạm vào tay tôi rồi, tôi ghét người khác chạm vào tay tôi.”


“Hóa ra lại là một người máy sạch sẽ!”


Cảnh Thiên thật sự vô cùng hài lòng với người máy này, có trời mới biết trước đây cô muốn có một người máy hình người bên cạnh như thế nào, có điều những người máy cô mua luôn giống như đầu có vấn đề vậy, không được như ý.


Giờ phút này, cuối cùng cô đã nhìn thấy loại người máy mà cô luôn tâm niệm muốn có rồi, hơn nữa còn là một người máy có cá tính, Cảnh Thiên thực sự quá hài lòng. “Anh mua ở đâu vậy? Tôi cũng muốn mua một con y hệt!” Cảnh Thiên nhìn Chiến Lê Xuyên, đôi mắt hoa đào xinh đẹp sáng lấp lánh. Vì bị chạm vào tay nên người máy không giúp Chiến Lê Xuyên đắp chăn nữa, với tư cách là một chuyên gia y tế cao cấp, Cảnh Thiên rất tự nhiên giúp Chiến Lê Xuyên đắp chăn lên.


Dù sao anh cũng là bệnh nhân, chất độc trong cơ thể chưa được thanh lọc sạch sẽ, bị viêm phổi do cảm lạnh không có lợi cho việc phẫu thuật sau này.


Chiến Lê Xuyên còn chưa kịp nói gì thì người máy kiêu ngạo và tính tình chẳng tốt chút nào lại lên tiếng lần nữa.


“Hừ, người phụ nữ ngu ngốc, tôi là một không hai trên đời này, cô mà cũng muốn mua tôi á? Cô xứng sao?”


Đôi mắt Cảnh Thiên mở to. Cô nhìn Chiến Lê Xuyên, người không nói chuyện với cô từ đầu đến cuối rồi hỏi: “Tại sao người máy của anh lại có… cá tính như vậy?”


Chiến Lê Xuyên vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của Cảnh Thiên. Nghe thấy câu hỏi, anh trả lời một cách tự nhiên.


“Tính cách của nó… là do tôi cài đặt.”


Vốn dĩ định nói là “giống tôi”, nhưng nghĩ đến việc Cảnh Thiên vừa bị mắng, rồi lại nghĩ đến việc tối hôm qua cô xoa bóp cho anh, hôm nay lại cứu anh. Mặc dù không muốn nói chuyện lắm, nhưng rõ ràng biết mình bị hại mà vẫn chưa tìm ra hung thủ, anh cũng không muốn chết cho lắm.


Đối mặt với ân nhân, Chiến Lê Xuyên cảm thấy mình nên duy trì phép lịch sự cơ bản, tránh cô gái nhỏ này biết anh độc miệng lại không vui.


Không ngờ Cảnh Thiên lại khen ngợi: “Ngầu quá!”


Cô muốn có một người máy như thế này. Rất ngầu, chỉ phục vụ bản thân và bỏ qua người khác. Khi người khác chạm vào nó, nó có thể nói người đó, tốt nhất là có thể đánh nhau luôn.