*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

138305.png

Tuy hôm qua bị Cảnh Thiên bày trò bằng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn ác độc, nhưng Una mất ngủ cả đêm vẫn hiểu hiện giờ thứ quan trọng nhất đối với mình là gì. Đàn ông không hề đáng tin, phụ nữ chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.


Hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng, chỉ cần chắc chắn được vai nam chính của Tần Dịch và nữ phụ của Cảnh Lạc, bà ta có thể lấy được lợi ích từ cả ba nhà. Nhưng từ sáng hôm qua đến bắt gian Tần Dịch, Cảnh Thiên đã chặn số của Tần Dịch, cho dù Tần Dịch đổi số điện thoại để gọi, Cảnh Thiên cũng không thèm ngó ngàng.


Điều này cũng khiến Una nhận ra rằng việc Tần Dịch ngoại tình đã đem đến cho sự nghiệp tương lai của họ đòn đả kích nặng nề như thế nào.


Nếu Cảnh Thiên thực sự từ bỏ Tần Dịch vì chuyện này, vậy thì tất cả tài nguyên của nhà họ Chiến đều sẽ không còn liên quan đến họ nữa.


Hoạn lộ thênh thang trước mặt bỗng chốc biến thành vũng lầy, thậm chí còn biến thành đường cụt, Una thấy rất lo. Thế là bà ta sửa thái độ ngồi lên đầu lên cổ người ta lúc bình thường, vác khuôn mặt sưng vều lên hỏi Cảnh Thiên đang hớn hở về lý do đến muộn.


“Sao trong sắc mặt cô hôm nay chán thế? Có phải ốm rồi không?”


“Chị Una, trông Cảnh Thiên tươi rói thế kia, con mắt nào của chị thấy sắc mặt cô ta chán thế? Sao tôi cảm thấy cô ta đang khỏe đến mức không thể khỏe hơn được nữa vậy?”


Người nói câu này tên là Dương Hâm Ly, là đội trưởng nhóm nhảy Aurora Girls. Cảnh Thiên hoàn toàn không quen người này, trong trí nhớ của cô, chỉ có đợt gần đây cô từng battle với đối phương trong chương trình “Dancing Youth”.


Hồi trước cô còn chẳng cùng công ty giải trí với cô ta. Một tháng trước, vì cô sắp gả vào nhà họ Chiến nên mới dừng hợp đồng với Trung Trạch Entertainment dưới sự hỗ trợ của nhà họ Chiến, trở thành nghệ sĩ của công ty sản xuất phim Trung Bác.


Nghĩ đi nghĩ lại thì cô vẫn thấy mình chưa hề làm gì đối phương. Chuyên gia cà khịa đang chuẩn bị khởi động chế độ cà khịa thì ai ngờ Giám đốc Từ Nham của phòng nghệ sĩ lại lên tiếng trước.


“Hóa ra là khó chịu à? Người đang khó chịu mà vẫn có thể gắng gượng để đến công ty thì cũng đáng được khen ngợi. Đúng rồi Cảnh Thiên này, mười lăm phút nữa có cuộc họp về một dự án quan trọng cần có tham gia, cô chuẩn bị đi.”


Mọi người: …


Trời đậu! Tiêu chuẩn kép trắng trợn đến thế cơ à?


Ban nãy Dương Hâm Ly chỉ đến muộn có hai phút, không những bị trừ tiền mà còn bị Từ Nham mắng cho một trận. Nhưng Cảnh Thiên đến muộn hơn nửa tiếng mà bà giám đốc ma quỷ này chỉ nói qua qua. Bà ta không những không mắng, không trừ tiền mà còn khen cô.


Người tinh mắt nhìn là biết Cảnh Thiên nào có bệnh tật gì! Chỉ là Una kiểm cớ cho cô mà thôi!


Thấy Từ Nham đã “lên tiếng” cho mình, Cảnh Thiên cũng không chọc ngoáy gì Dương Hâm Lỵ nữa, cô liếc cô ta một cái rồi kiêu ngạo bỏ đi.


Cảnh Thiên để ý đến kiểu người bình thường như thế này chỉ vì bản thân cô là người không thích bị kẻ khác trêu chọc và khiêu khích, nhưng nếu đã có người vả lại thay cô, vậy thì cô cũng không cần phải lãng phí thời gian với dạng người như thế nữa.


“Thiên Thiên, ban nãy giám đốc Từ đã sắp xếp một phòng làm việc cho cô, là kiểu phòng suite, sau này chúng ta có văn phòng riêng rồi. Đi nào, tôi dẫn cô đi xem phòng làm việc mới của cô.”


Hôm nay thái độ của Una vô cùng tốt, còn có một chút gì đó như cầu hòa. Bà ta không hề nhắc đến chuyện cô gửi ảnh khiến cả nhà bà ta lanh tanh bành tối hôm qua.