vietwriter.vn


*********************************


Trước sự chỉ trỏ của khán giả và một số phương tiện truyền thông lớn vẫn luôn quay phim chụp ảnh, Để Nhiễm
Lạc cố gắng duy trì sự kiêu3 hãnh của mình và nói: “Nói suông không có bằng chứng, dựa vào cái gì mà cô nói tôi
cố ý dẫn dắt phóng viên chứ?”
“Bởi vì tôi1 đã nhìn thấy rồi. Từ khi cô vừa trả lời phỏng vấn đã nhìn về phía chúng tôi bốn lần. Tuy không biết có
phải bởi vì các kênh truyền t9hông phỏng vấn chúng tôi lớn mạnh hơn không, nhưng đúng là cô cổ ý đi về phía bên
này.”
“Cô gái này, lời nói suông không có b3ằng chứng.”
Cảnh Thiên vẫn duy trì nụ cười: “ô, hóa ra công chúa Nhiễm Lạc là một người giở trò vô lại, không thấy quan tài
k8hông đổ lệ à? Cũng được thôi, dù sao thì vừa nãy em trai và bạn tôi cũng quay lưng về phía cô, nhưng máy ảnh
đang chụp ảnh họ thì lại đối diện với cô. Tôi có vu cáo cô không, có bằng chứng không, chỉ cần mời các nhiếp ảnh
gia lấy những tấm ảnh vừa chụp ra là được rồi.” Để Nhiễm Lạc siết chặt tay, bản tính độc đoán của cô ta sắp bộc lộ
dưới sự kích thích của Cảnh Thiên rồi, nhưng cuối cùng cô ta vẫn hít một hơi thật sâu, hỏi: “Rốt cuộc thì cô muốn
thế nào?”
Cảnh Thiên cũng thu lại nụ cười: “Không muốn thế nào cả. Nếu không phải là bạn bè, nếu là cô chủ động chọc vào,
nếu là do cô làm chuyện này thì cô nên xin lỗi mọi người. Đây mới là thái độ nên có của người làm sai!”
Đế Nhiễm Lạc đi thẳng đến chỗ Cảnh Kiệt và Khương Vũ Hi, nói: “Xin lỗi, thực ra vừa nãy tôi muốn đến để chào
hỏi bạn bè truyền thông ở đây, nhưng không ngờ lại có quá nhiều người nên và phải mọi người. Chuyện này là tôi
làm chưa đủ tỉ mỉ, mong mọi người bỏ qua cho.”
Nói xong, cô ta lại cúi người xin lỗi nữ phóng viên vừa mới ngừng khóc, nhưng cánh tay rõ ràng là đã bị trật khớp
kia: “Xin lỗi, là vệ sĩ của tôi ra tay quá mạnh khiến cô bị thương. Anh ta cũng sợ mọi người và phải tôi, lo lắng nên
mới như vậy, hy vọng cô có thể tha thứ cho lỗi lầm của tôi. Tôi sẽ chịu toàn bộ phí khám chữa bệnh và tổn thất tinh
thần của cô.”
Sau khi nói xong, cô ta nói với tất cả mọi người có mặt tại đó: “Xin lỗi mọi người, chiếm dụng tài nguyên công cộng
là lỗi của tôi. Hy vọng mọi người đừng để ý, cũng đừng vì lỗi lầm của tôi mà thất vọng về tôi và tác phẩm của tôi.”
Phải nói rằng lời xin lỗi của Để Nhiễm Lạc khá thành khẩn. Những người vừa nãy đã bắt đầu phàn nàn về cô ta, lúc
này cũng không nói gì nữa.
Đúng vậy, không ai là hoàn hảo cả, không ai có thể đảm bảo rằng mình sẽ không mắc sai lầm. Sau khi mắc sai lầm,
chỉ cần có thái độ xin lỗi nghiêm túc thì sẽ không dẫn đến quá nhiều rắc rối.


Mối quan hệ giữa con người thực ra rất kỳ lạ, chỉ cần bạn có thái độ tốt thì người khác sẽ thể hiện sự bao dung của
họ. Nhưng nếu gặp chuyện, lúc nào bạn cùng cường thể đứng phía áp đảo, người khác cũng không phải dễ bắt nạt.
Cứ đối chọi như vậy, rất dễ vì một chuyện nhỏ nhặt mà xuất hiện tình trạng cá chết lưới rách.


Vì thái độ thừa nhận lỗi lầm của Để Nhiễm Lạc khá tốt nên mọi người đều cho rằng đó chi là chuyện nhỏ thôi.
Suy cho cùng, đôi khi các phóng viên cũng vì phỏng vấn, hoàn toàn không để ý đến hình tượng, thậm chí có người vì để tìm được một
vị trí đẹp nhất mà chụp thẳng mặt ngôi sao luôn. Trong tình huống mọi người đều sai, cô ta có thể xin lỗi như thế này, không còn ai có
ý chỉ trích cô ta nữa. Vốn dĩ chuyện này đã kết thúc như vậy, Cảnh Thiên cũng không có ý định bám lấy cô ta không buông.
Không ngờ khi đi ngang qua Cảnh Thiên, Đề Nhiễm Lạc đã nồi
thấy: “Cô giỏi lắm, tôi nhớ kỹ cổ rồi, chúng ta cứ chờ xem.”
với Cảnh Thiên bằng giọng mà chi có hai người mới có thể nghe
“Chúng ta cứ chờ xem? Công chúa Nhiễm Lạc còn muốn xem cái gì nữa? Được thôi, chỉ cần công chúa Nhiễm Lạc không sợ gậy ông
đập lưng ông là được.”