Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Người bỏ thuốc cho Cảnh Lạc là bạn học cấp hai của nó. Đấy là người mà nó quen, không phải bọn tôi quen. Là nó
chủ động đi tìm người ta 3chứ có phải
bọn tôi báo nó đi tìm đầu. Hôm nó vừa mới kết hôn được một ngày, nó đã lén con trai tôi đi câu rùa vàng rồi, còn
dí1nh vào cái thứ ghê tởm đó. Các
người vứt một đống phân vào nhà họ Bạch, tôi đã không chê phân thôi rồi, bây giờ bà còn dám nói 9chúng tôi
không coi phân thành nước hoa. Trình Thục Ngọc, có phải là nghĩ nhà họ Bạch chúng tôi dễ bắt nạt không?”
Nói xong, bà3 Bạch dặn Bạch Đồ: “Mẹ không cần biết con bảo vệ nó như thế nào, nhưng hôm nay, cho dù nó xin
con như thế nào cũng đừng cho nó thuốc. H8a ha, nhà họ Bạch mình ngày nào cũng dùng thứ đắt như thể để chăm
sóc một đống phân, ai ngờ người ị ra còn đến kiểm chuyện. Thế thì cùng nhau đến đồn cảnh sát cho rồi, sau đấy
đưa đến trại cai nghiện. Tôi cũng muốn xem xem cái bệnh này của nó có kéo qua được một buổi tối hay không.”
Trình Thục Ngọc: …
Nếu Đế An Nhiên không nói cho bà ta biết về tính tình của hai vợ chồng nhà họ Để có thù tất báo, cũng không nói
cho bà ta biết quan hệ giữa nhà họ Đế và nhà họ Bạch, chưa biết chừng bà ta sẽ thực sự tin rằng con gái bà ta vì tìm
niềm vui mà chạy đến quán bar uống rượu, mắc lừa người ta.
Bà ta cũng tin bà Bạch dám nói những lời ác độc như vậy chắc chắn là đã lau sạch cái mông mình rồi, không để bà
ta tìm được bất kỳ dấu vết nào.
Bà ta không có chỗ dựa lẫn bối cảnh nào ở châu Đế, nếu bà ta điều tra, chắc chắn sẽ không điều tra được gì.
Tuy không biết rốt cuộc con gái mình đã nghiện loại thuốc nào, nhưng nếu muốn mua mấy thứ này, bà ta không thể
kiếm được ngay chỉ trong một chốc một nhát.
Cơ thể Cảnh Lạc không được khỏe mạnh, nếu thực sự lên cơn nghiện mà không có thuốc, Cảnh Lạc sẽ chết.
Trình Thục Ngọc còn đang do dự, Cảnh Lạc đã sợ đến mức nổi khùng lên, tát vào mặt Trình Thục Ngọc rồi gào lên
như phát điện: “Sao bà lại ích kỷ như thế? Bà chỉ biết làm theo những gì bản thân bà muốn, bà có từng nghĩ đến tôi
không? Bà có biết nếu lên cơn nghiện, tôi còn không thể chịu nổi một phút không? Sao bà có thể nhẫn tâm như thế?
Tôi không đi! Tôi không đi với bà!”
Nói xong, cô ta quỳ thụp xuống trước mặt bà Bạch.
“Mẹ, xin mẹ đừng đuổi con đi! Con sẽ ngoan ngoãn ở lại nhà mình. Là con sai, con không nên đi quyến rũ đàn ông
bên ngoài sau khi kết hôn để rồi mắc bẫy của hắn, dính vào ma túy. Là con không tốt, xin mẹ đừng đuổi con đi! Con
xin mẹ!”
Cảnh Lạc vừa nói vừa dập đầu với bà Bạch.
Chẳng mấy chốc, trán cô ta đã tím bầm một khoảng to.
“Được rồi, đừng dập đầu nữa. Tôi còn phải nhìn cái mặt cô nữa đấy, cô mà không còn cái mặt này nữa thì tôi không
ở chung với cô nữa đâu.”
Bạch Đồ nói vậy khiến Cảnh Lạc phát hoảng: “Em không dập đầu nữa, xin anh hãy thích em đi! Xin anh hãy để em
được theo anh!”
Cô ta vừa nói những lời trái với lòng mình, vừa khóc vô cùng đau lòng.
Cô ta hận Cảnh Thiên.


Là bố mẹ của Cảnh Thiên biến cô ta thành bộ dạng như bây giờ.
Nhưng cô ta còn hận Trình Thục Ngọc hơn.
Nếu không phải bà ta đối xử tệ với Cảnh Thiên như vậy, nếu năm xưa không phải bà ta đi tráo con, vậy thì Cảnh Thiên sẽ luôn là cô
chủ của nhà họ Đế, người như cô ta sẽ không bao giờ có quan hệ gì với nhà họ Để suốt cả đời.
Nhưng mẹ cô ta muốn cho chị có một cuộc sống giàu sang phú quý mà tráo con gái nhà người ta, còn ngược đãi con gái nhà người ta.
Thành ra bây giờ, chị cả của cô ta được người ta nuôi hai mươi năm trời, bị đuổi ra khỏi nhà rồi vẫn rất giỏi giang, nhà họ Để không
tiện ra tay với đứa con mình nuôi hai mươi năm, thế nên bèn ra tay với cô ta.