*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

138828.png

“Sao chị không nói gì nữa? Giờ tất cả mọi người đều đang ở đây, chị nói với mọi người đi. Chị là quản lý của tôi, rốt cuộc chị có từng suy nghĩ cho tôi không? Vì sao chị phải bắt tay với người khác để cướp vai nữ chính của tôi?”


“Thiên Thiên, tôi đã bảo rồi, cô bị mất trí nhớ.”


“Tôi bị mất trí nhớ nên chị có thể ăn cây táo rào cây sung, đi giúp người khác rồi tổn hại lợi ích của nghệ sĩ chị đang quản lý phải không? Chị làm như vậy tức là vi phạm hợp đồng rồi.”


Sắc mặt Una đã không thể hình dung bằng từ “khó coi” nữa.


Cuối cùng bà ta đã hiểu vì sao hôm qua Cảnh Thiên đã biết tình hình thay đổi nhưng vẫn không ý kiến gì, mà chờ tới hôm nay mới quay ra làm khó dễ bà ta.


Cảnh Thiên muốn khiến tất cả mọi người đều biết Una tổn hại đến lợi ích của cô, vi phạm hợp đồng quản lý, sau đó sẽ dừng hợp tác với bà ta. Bà ta lấy thỏa thuận đã ký riêng với Cảnh Thiên ra thì cô cũng có thể hiện bà ta ra tòa.


Una có cảm giác Cảnh Thiên đã ra một đòn rất thông minh.


Una hết cách nên đành phải nói: “Chuyện này là tôi chưa cân nhắc chu toàn về lợi ích của cô, nhưng việc giao toàn quyền cho tôi phụ trách cũng là cô đồng ý, chúng ta đã làm thỏa thuận rồi.” “Tôi ký thỏa thuận là bởi vì tôi tin tưởng chị, còn chị thì sao? Dùng sự tin tưởng của tôi dành cho chị để lấy lợi ích của tôi đi cho người khác. Trước đó tôi có thỏa thuận với chị, trong thỏa thuận cũng có nói cho dù chị làm việc gây tổn hại đến lợi ích của tôi, tôi cũng không truy cứu? Tức là cho dù bị bản đứng tôi, tôi cũng bắt buộc phải đếm tiền hộ chị?”


Una: ..


Cảnh Thiên nhất quyết không buông tha khiến Ung phải xuống nước.


“Xin lỗi Thiên Thiên, chuyện này là do tôi suy nghĩ không thấu đáo.” “Tôi không cần xin lỗi. Nếu xin lỗi mà có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì?” “Nhưng chuyện này đã được quyết định rồi… Hay là thôi? Lần sau chắc chắn tôi sẽ bàn trước với cô.” Una đã hạ mình thấp lắm rồi.


“Quyết định rồi? Ai quyết định? Chị quyết định à? Là chị bỏ tiền đầu tư nên chị được quyền quyết định? Lần này thì thôi, lần sau phải thảo luận với tôi. Chị đi đàm phán cho tôi một đại IP hay là vai nữ chính của phim lên sóng truyền hình vệ tinh đi. Tôi có thể cho chị một tuần, trong vòng một tuần mà chị không tìm ra thì bồi thường cho tôi một tỷ là được.”


“Một tỷ?” Una mở to mắt: “Người mới không ai biết đến như cô quay phim nhiều nhất chỉ trả cho cô tám trăm nghìn một tập tiền cát xê thôi, phim truyền hình 35 tập không quá hai tám triệu. Cô bảo tôi bồi thường cho cô một tỷ?”


“Thế thì như thế nào mới được gọi là bồi thường?” Cảnh Thiên cười tít mắt, nói: “Dù tôi là người mới nhưng cát xê mỗi tập không phải thứ do chị quyết định. Tôi và Trung Bác có thỏa thuận, mỗi tập sẽ trả cho tôi ba triệu. Quay 35 tập thì tôi sẽ nhận được cát xê một trăm triệu. Còn chị, không những khiến tôi tổn thất một trăm triệu mà còn khiến tôi mất cơ hội nổi tiếng cũng như hàng trăm triệu sau đó nữa. Chị nói xem, tôi không bắt chị đến một tỷ thì còn bắt đền ai vào đây nữa?”


Mọi người nghe vậy đều không nhịn được mà hít sâu một hơi.


Một tập ba triệu???


Đây là mức cát xê của diễn viên nữ hạng A đấy.


Rốt cuộc Cảnh Thiên và Trung Bác có quan hệ như thế nào?