Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Lăng Tư Kỳ nhẹ nhàng nói: “Con tôi có bố, bố ruột. Tôi có chồng, tôi không phải là mẹ đơn thân như cậu nói. Con
trai tôi bị bệnh, nhưn1g nó đã được , chữa khỏi rồi. Đúng là con trai tôi đã tới đây, nhưng nó ở cùng chồng tôi, cho
nên sẽ không chiếm giường của tôi.
0
Vương Tử Ninh, đúng là tôi đã có một đứa con khi học đại học, nhưng đứa trẻ này không phải là con của những
người đàn ông bẩn thỉ1u mà cậu tìm cho tôi. Con trai tôi, chồng tôi, là người ưu tú nhất trên đời này. Tôi không cho
phép cậu tùy ý bôi nhọ họ!
Vì 2vậy, cậu có thể gửi thư yêu cầu của luật sư cho tôi, chồng tôi cũng nói muốn giúp tôi tìm ra thủ phạm bỏ thuốc
vào đồ uống của tôi nă6m năm trước. Cả tôi và chồng tôi đều không thể tha thứ cho người này. Tôi thực sự hy vọng
cậu không phải là người giả vờ làm bạn của 9tôi, nhưng lại bỏ thuốc vào nước để hại tôi, còn gọi rất nhiều đàn ông
xã hội đen đến, có ý đồ cưỡng hiếp tập thể tôi, cuối cùng khi tôi mang thai lại là người đầu tiên hủy hoại danh tiếng
của tôi trong trường. Nếu như đúng thì…”
Lăng Tư Kỳ nhìn khuôn mặt đã trở nên tái nhợt của Vương Tử Ninh, cười bảo: “Nếu đúng như vậy thì không chỉ
có cậu mất mặt với cả thế giới, mà e rằng cậu cũng sẽ buộc phải rời khỏi đại học Thanh Hoa giống như tôi năm đó.
Nhưng… tôi là bởi vì sinh con, tự mình xin thôi học, tôi cũng tự mình thi vào lần nữa rồi. Còn cậu thì khác, cậu sẽ
trở thành sinh viên bị đuổi khỏi trường.”
Nói xong, Lăng Tư Kỳ nhìn Đạm Nguyệt cười nói: “Đi thôi, không cần thiết phải đấu đá với một hắc liên hoa, tam
quan của cô ta không cùng đẳng cấp với chúng ta.”
Đạm Nguyệt cười khúc khích, làm động tác cầm súng, miệng phát ra tiếng “bùm bùm”. Sau đó, mở to mắt và nói:
“Ôi, Tư Kỳ, cậu nhìn này, máu chảy ra từ cơ thể cô ta đều là màu đen.”
Cả Đạm Nguyệt và Lăng Tư Kỳ đều đang nói tiếng Anh, mọi người nghe rất rõ ràng, tuy không có chứng cứ sắt đá,
nhưng mọi người nhìn thấy bộ mặt Vương Tử Ninh khi đối mặt với người có tiền và bạn học khác biệt lớn như vậy,
đều cảm thấy Vương Tử Ninh chính là hung thủ đã bỏ thuốc bạn mình năm đó.
Thấy các thí sinh chỉ trỏ mình, đã bắt đầu nói bằng tiếng mẹ đẻ của họ, Vương Tử Ninh run lên vì tức giận.
Cô ta phẫn nộ nhìn người đàn ông từ đầu đến cuối không hề đứng ra nói một lời nào thay cho cô ta, chất vấn: “Giáo
sư Lư, với tư cách là giáo sư duy nhất của trường đại học Thanh Hoa đưa sinh viên tới tham dự cuộc thi, sao giáo
sư không đứng ra nói câu công bằng nào? Em bị họ mắng, mất mặt, lẽ nào đại học Thanh Hoa còn thể diện hay sao?
Em mất danh dự, lẽ nào đại học Thanh Hoa sẽ có danh dự à?”


Giáo sư Lư không ngờ rằng mình đã cho Vương Tử Ninh cơ hội rồi, nhưng đối phương lại cố gắng chuyển hướng
mâu thuẫn trước mặt nhiều người như vậy.
Lư Thành n cũng coi là một giáo sư cao cấp có thể diện tại đại học Thanh Hoa, tuy không phải con nhà giàu, nhưng
cũng không phải người mà một cô chủ hào môn có thể tùy tiện thao túng.
“Vương Tử Ninh, tôi nghĩ em nên xem lại bản thân mình trước khi nói người khác. Nếu như em cần thể diện thì
ban nãy những người kia đi qua đây em đã không đi bợ đỡ để bị vả mặt. Em đã mất hết thể diện rồi, để đánh trống
lảng, em lại công kích Lăng Tư Kỳ trước mặt nhiều người như vậy. Em và Tư Kỳ đều là sinh viên trường đại học
Thanh Hoa, em công kích em ấy trước. Không có lý nào, em công kích em ấy, sỉ nhục em ấy, tôi không giúp đỡ, mà
khi em ấy công kích lại em thì tôi lại phải quay sang giúp em. Là một người đi gây chuyện, tôi còn chưa phê bình
dạy dỗ em, mà em lại gây khó dễ cho tôi. Vương Tử Ninh, đại học Thanh Hoa không dạy em làm người như vậy.”