Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Ông vẫn luôn rất yêu quý cô sinh viên Lăng Tư Kỳ này. Cô chăm chỉ ham học, không kiêu ngạo, cần cù học hành, là
một mầm non tổ 1quốc rất tốt. Ông cũng biết chắc chắn Lăng Tư Kỳ không phải kiểu ngu ngốc ham trèo cành cao mà bỏ thuốc cho chính mình, thế nê0n ông vẫn luôn rất chăm sóc cho Lăng Tư Kỳ, cũng chính ông đã cổ vũ cô thi
vào trường Thanh Hoa lần nữa.
Lúc này thấy 1môn sinh đắc ý của mình lại gặp phúc trong họa, tìm được nhân duyên tốt, ông làm thầy cũng thấy
mừng thay cho học trò.
Tất cả mọi người đều rất vui mừng, chỉ có Vương Tử Ninh là buồn bã.
Nhưng người trả lời câu hỏi của cô ta không phải 6Lăng Tư Kỳ mà là Đế Vân Hi: “Có lẽ ban nãy ở dưới kia tôi vẫn
chưa giới thiệu rõ với cô đây. Nếu cô đã cố chấp muốn biết thân 9phận của con trai tôi như vậy, tôi có thể giới thiệu
với cô một chút. Đây là con trai của tôi, Lăng Thiên Thần, cháu trai đầu tiên của nhà họ Đế. Đây là mẹ ruột của con
trai tôi, vợ của tôi, bà chủ tương lai của nhà họ Đế, Lăng Tư Kỳ.”
Những lời Đế Vân Hi nói giống như thứ vũ khí ác độc nhất trên thế gian, khiến trái tim muốn trèo vào nhà đại gia
chí tôn cao quý của Vương Tử Ninh vi tan.
Cô ta vừa lắc đầu với vẻ mặt mất hồn mất vía, vừa gầm lên không một chút phong thái của tiểu thư cành vàng lá
ngọc: “Làm sao cô ta có thể là mẹ của cậu chủ được? Con trai của cô ta chỉ là đồ con hoang! Là con hoàng của một
đám đàn ông cưỡng bức!”
Nghe thấy hai chữ con hoang, Đế Vân Hi không giữ nổi bộ dạng hồ ly cười mỉm nữa, anh lạnh lùng nói: “Vả
miệng!”
Vương Tử Ninh thấy người đàn ông mình ái mộ bao năm lại muốn đánh mình, cô ta sợ hãi muốn bỏ chạy nhưng lại
bị vệ sĩ bước từ chỗ tối ra ngăn lại, tát mấy cái bôm bốp vào mặt cô ta.
“Được rồi.”
Thấy vệ sĩ tát hơi mạnh, Đế Vân Hi nói dừng ngay lập tức.
Vương Tử Ninh tưởng hôm nay mình sẽ thê thảm lắm, kết quả lại không thảm hại đến mức như cô ta nghĩ, cô ta lại
nhìn Đế Vân Hi đầy mong đợi rồi cũng nịu gọi: “Anh Vân Hi.”
“Bố, vì sao bố không đánh chết cô ta? Cô ta chửi mẹ, cô ta chửi con!”
Cậu bé trong lòng Đế Vân Hi không chịu. Lúc này cậu như một con sói con, nhìn bố mình với vẻ mặt bất mãn. Đây
là lần đầu tiên bố làm chuyện mà khiến cậu không hài lòng.


Nhưng Đế Vân Hi lại nhéo mũi con trai mình đầy yêu thương, thấy đôi mày cậu sắp xoắn lại với nhau, anh bèn bảo:
“Không ai có thể sống yên sau khi làm tổn thương mẹ con và con. Bố không đánh cô ta là vì cô ta còn phải tham gia
thi đấu. Nếu cô ta tham gia thi đấu với cái mặt sưng như thủ lợn, con nói xem liệu người ta có trách mình không?
Con trai, trên thế giới này, chúng ta sẽ gặp rất nhiều kẻ địch, nhưng không phải tất cả kẻ địch đều xứng để chúng ta
đích thân xử lý. Có lúc bị thương ở nơi lộ liễu hoàn toàn không thể coi là bị thương.”
“Vậy thì là gì ạ?”
“Đó gọi là cảnh cáo. Còn cô ta, không thích hợp để dùng cách này.”


“Vậy thì cô ta thích hợp để dùng cách nàoạ?”Cậu bé truy hỏi.
“Cô ta hy vọng có được thứ gì thì chúng ta sẽ không để cô ta có được thứ đó.Cô ta từng coi thường cuộc sống như thế nào thì sẽ để
cô ta phải sống như thế.Đó mới là sự trừng phạt lớn nhất đối với cô ta.Hiểu chưa?”
Cậu bé bĩu môi:“Những thứ cô ta muốn có được là bố,bố là của mẹ rồi,cô ta không có được cũng không có tổn thất gì cả.”
Để Vân Hi dịu dàng cười:“Không,thứ cô ta thích không phải bố.Thứ cô ta thích là thân phận con trưởng nhà họ Đế,giám đốc điều
hành tập đoàn Thanh Nghiên của bố.”