“Cậu cậu cậu cậu cậu ta.”
Tạ Thanh Nghiên cảm thấy miệng lưỡi mình đang quấn vào nhau, mắt nhìn Chiến Lệ Xuyên như muốn lồi ra ngoài.
Cảnh Thiên níu lấy cánh tay Đại Khả Ái rồi giới thiệu với mẹ và anh ba đang mắt tròn mắt dẹt: “Đây là người máy
mà A Xuyên chế tạo cho con, con đặt1 tên cho nó là Đại Khả Ái. Thế nào, khả ái chứ?”
Khả ái??? Chứ???
Người máy này có khác gì người bình thường đâu?
Nhìn ánh m9ắt dạt dào tình cảm mà Chiến Lệ Xuyên… Đại Khả Ái dành cho con gái mình, Tạ Thanh Nghiên ngơ
ngác.
“Đây không phải người thật à?” Đế Vân M3ặc thốt lên câu mà Tạ Thanh Nghiên cũng muốn hỏi.
“Nó có nhịp tim” Tạ Thanh Nghiên nói ra vấn đề quan trọng nhất.
Nhưng Cảnh Thiên l8ại xắn tay áo Đại Khả Ái lên cho mọi người xem.
“Nó không chỉ có nhịp tim mà còn có cả nhiệt độ cơ thể nữa, có cả mạch đập và máu, có cả da. Nhưng..”
Cảnh Thiên vứt điện thoại của mình lên không trung, ra ngoài, xuống dưới tầng, Đại Khả Ái đều gần như vươn tay
ra cùng lúc mà không cần phản ứng đến 0.1 giây.
Khi cái tay đột ngột dài ra tận mấy mét của Đại Khả Ái bắt lấy điện thoại của con gái, nhìn thấy trên cánh tay của
Đại Khả Ái cũng là các hạt màu đen như xe lăn của Chiến Lệ Xuyên, cuối cùng Tạ Thanh Nghiên và Đế Vân Mặc đã
tin.
“Thế… nó cũng có thể biến hình hả?”
“Đương nhiên rồi. Nó có thể biến thành bất cứ hình dạng nào, thậm chí là thành xe lăn như của A Xuyên. Thực ra
bản thân xe lăn của A Xuyên cũng là một người máy, chỉ có điều Đại Khả Ái nhà con hình người, không thích hợp
để biến thành vật khác.”
“Tôi có thể biến thành vật khác, chỉ cần lột lớp da bên ngoài của tôi là được. Nếu cô muốn xem, tôi có thể biến” Đại
Khả Ái nói với Cảnh Thiên một cách đầy yêu thương.
“Không cần không cần, mi đang mặc quần áo, còn da nữa, đừng làm hỏng.” Cảnh Thiên không cho.
“Vâng, chủ nhân nói gì tôi cũng nghe.”


Nhìn Đại Khả Ái nghe lời Cảnh Thiên vô cùng, còn có nhan sắc cao và hệ thống tư duy ngôn ngữ thông minh, ngoài
khiếp sợ ra, trong mắt Tạ Thanh Nghiên còn có cả vẻ ước ao.
Bà kéo Cảnh Thiên lại rồi hỏi: “Con ngoan, con nói xem… nếu mẹ bảo A Xuyên làm cho mẹ một người máy, nó có
làm cho mẹ không?”
“Anh ấy là con rể của mẹ, mẹ bảo anh ấy rảnh thì làm cho mẹ một cái là được.”
Bởi vì cuộc hôn nhân của Chiến Lệ Xuyên và cô dựa trên buôn bán, bây giờ người nhà của cô nghĩ rằng họ có thể dễ
dàng chuộc cô về bằng tiền, cho dù nể mặt cô nên không nói ra ngay lập tức, nhưng là bố mẹ, làm sao trong đầu
không suy nghĩ được? Thế nên Cảnh Thiên tính, đằng nào cũng phải sống với nhau năm năm, bảo anh làm thêm
vài việc để báo hiếu bố mẹ cô cũng được. “Thế anh thì sao? Em gái, anh ba thân thiết với em như thế, em cũng bảo
em rể làm cho anh một cái được không?”
Cảnh Thiên nhìn ánh sáng trong mắt Để Vân Mặc, ánh mắt vương một nét yêu thương, cô gật đầu: “Để em hỏi A
Xuyên, chắc là cũng được thôi.”
Thể là Cảnh Thiên bèn dẫn Đại Khả Ái về chỗ cũ.


Bầu không khí nghiêm túc giữa Đế Tịnh Hiên, ông cụ và Chiến Lệ Xuyên bị phá vỡ vì Cảnh Thiên quay lại.
Khi nhìn thấy một Chiến Lệ Xuyên khác, Để Tịnh Hiên khẽ nhướng mày.
Chờ Tạ Thanh Nghiên phổ cập cho chồng về Đại Khả Ái xong, Đế Tịnh Hiên nhìn Chiến Lê Xuyên với ánh mắt sâu sắc hơn.
“Tôi từng thấy người máy thông minh như vậy ở tập đoàn AO2, nhưng khi đó người máy của tập đoàn bọn họ mới đang trong trạng
thái nghiên cứu mà thôi”