Ấm trà sôi sùng sục trên bàn đã đổ lên đầu anh ta vì chiếc bàn bị lệch đi.
Người anh ta nặng trĩu váng vật, rồi l3ại tỉnh táo lại ngay vì bị nước trà làm bỏng, kêu la liên tục.
Mọi người đều há hốc miệng, nhìn về phía chị Thiê1n yếu đuối như không xương.
Cô mặc quần ống rộng, áo len dệt kim rộng cao cổ, bên ngoài là một chiếc áo trench c9oat tung bay, chân đi đôi giày
cao gót. Cách ăn mặc của một quý cô cao quý, lại thêm phong thái quyến rũ và dung mạo nổi3 bật, đây chính là một
cô gái dịu dàng yếu đuối dễ dàng khơi gợi ham muốn bảo vệ của đàn ông.
Thật sự rất khó tư8ởng tượng, một cô gái yếu đuối như vậy lại có được sức lực như một tráng sĩ.
Người yêu của Ngô Cực hét ầm lên, sau đó cô ta tức giận nói với Tề Thịnh: “Anh Thịnh, em biết anh không thể từ
bỏ em, nhưng anh cũng không thể cho người tấn công bọn em một cách hèn hạ như thể chứ. Chẳng lẽ anh không
thể cạnh tranh với Ngô Cực trên sân thi đấu sao?”
Cảnh Thiên cười yêu nghiệt: “Tôi không phải người của đội Shadow, phòng này do tôi đặt, tôi không thích có người
ngoài đến sủa bậy trước mặt tôi như chó dại, thế nên tôi đánh anh ta. Cô có ý kiến gì không? Nếu cô có ý kiến thì tôi
cũng có đấy. Không biết khách ở phòng tầng 73 lấy tư cách gì để tự tiện chạy lên phòng của tôi, còn chỉ tay năm
ngón như kiểu mẹ thiên hạ bố thiên nhiên như thế. Tôi mà bóc phốt các anh chị ngang ngược phách lối lên mạng thì
chắc danh tiếng gì cũng mất hết thôi nhỉ?”
Cảnh Thiên mỉm cười với Ngô Cực: “Còn nữa, cô không rửa mặt bao lâu mà gỉ mắt che mất cả thị lực thế? Tôi nhìn
ngang nhìn dọc thế nào cũng không thấy Tề Thịnh có ý tứ gì với cô cả. Cô gái ạ, thị lực không tốt thì xin hãy đi cắt
kính đi, gỉ mắt nhiều quả thì cảm phiền năng rửa mặt nhiều vào. Cô thế này, có cho không cũng chê xấu, lại còn tỏ
vẻ như ai cũng muốn ngủ với cô, cô nghĩ mình vui tính quá nhỉ?”
Người đội Brilliant bị Cảnh Thiên nói cho phát cáu mà không biết nên đáp trả như thế nào, Cảnh Thiên lại bừng
tỉnh, nói với nhóm nhân viên phục vụ: “Làm phiền mời đám người xông vào phòng của tôi ra hộ với nhé”
Nhân viên phục vụ lập tức đứng sang hai bên thành một lối đi, sau đó một nhóm bảo vệ xông vào, “mời” đám
người kia ra.
Ban đầu bảo vệ còn định động tay động chân, nhưng Cảnh Thiên lại nhắc: “Bọn họ phải kiếm cơm bằng tay nên
đừng đánh, tránh đến lúc bọn họ bị thương lại đổ lên đầu các anh đấy”
Các thành viên của đội Brilliant: …


Thế ban nãy cô còn đá làm gì?
Từ sau khi Ngô Cực đuổi Tề Thịnh khởi đội, khiến anh ta trở thành con chuột đầu đường, còn cướp mất người yêu
của anh ta, bình thường gã luôn kích thích Tề Thịnh bằng lời nói. Có một lần Vì Phó Dục Hoành đấm vào mặt gã,
gã cho người quay video lại, hủy một trận thi đấu của bên họ.


Nhưng những thủ đoạn này không hề có bất cứ tác dụng gì trước mặt Cảnh Thiên. Cô gái này sức lực rất mạnh, trông thì chỉ là một cú
đạp khẽ mà thôi, nhưng lại đạp huấn luyện viên bay xa ba mét, đã thể nhân viên phục vụ ở đây đều nghe lời cô ta, hoàn toàn không
đầu lại được.
Hơn nữa cô gái này mồm mép lợi hại quá, bọn họ không giành được phần thắng.
Các thành viên của đội Brilliant bị bào vệ khách sạn cưỡng chế đuổi ra, cuối cùng còn không thể quay về phòng của mình. Số đồ mà
bọn họ mang đến bị nhân viên phục vụ mang thắng ra cửa khách sạn.
“Chúng tôi là người của Đế An Nhiên, các người đối xử với chúng tôi như thế này, không sợ bị đuổi việc à?”