Việc tuyên truyền cho phim “Sự trả thù của Thẩm Thanh” đã chính thức kết thúc. Tạ Chiêu Ly lại bắt đầu một dự án mới. Lần này công ty giúp cô sắp xếp một quản lý và một trợ lý. Ban đầu cô muốn Tần Tư Kỳ làm quản lý cho cô nhưng cô ấy không muốn bỏ công việc hiện tại vì người nào đó. Tạ Chiêu Ly cũng không muốn ép cô ấy, dù sao ai cũng có sự lựa chọn của mình mà.

Hai người mà công ty sắp xếp cho cô đều là những người có kinh nghiệm lâu năm. Dù sao cô cũng được coi là mới bước chân vào làng giải trí, nên cần một số người có kinh nghiệm để ứng phó một số tình huống bất ngờ. Trước kia khi cô còn là Tạ Chiêu Ly cô muốn làm gì cũng được nhưng bây giờ thân phận của cô đỏi mới, làm gì cũng phải cân nhắc, không thì sai một bước là sai cả ván cờ.

Quản lý của cô tên là Trần Nghiên ngoài 30 tuổi, khuôn mặt thanh tú già dặn, nói chung là luôn mặt lạnh như tiền, mà không biết tiền có thật là lạnh không nhỉ? Tạ Chiêu Ly gãi gãi đầu suy nghĩ.

Cô trợ lý thì quá sôi nổi và nói liên tục. Cô ấy còn khá trẻ, bằng tuổi cô vừa tốt nghiệp đại học xong. Cô ấy tên là Trần Tiểu Tiểu, người nhỏ như tên, khuôn mặt thanh tú trắng nõ, nhìn chỉ muốn véo thôi.

Hai người họ mỗi người một tính cách nhưng phối hợp rất “ăn ý” không phải ở mức bình thường, và có một điểm chung đó là hành hạ cô làm vui. Điển hình như bây giờ, họ đang tranh luận với nhau và lôi cô ra làm trọng tài cho họ.

Tạ Chiêu Ly nhìn hai người họ tranh cãi cảm thấy rất phiền, vì sao công ty lại cho cô hai người này cô chứ. Mặc kệ họ, Tạ Chiêu Ly cầm ly cà phê trên tay rời đi. Tạ Chiêu Ly từ xa đã nhìn thấy ban công, cô mỉm cười, bước nhanh về phía đó.

“Ơ” sao anh lại ở đây”. Tạ Chiêu Ly vừa đến nơi đã thấy Tiêu Trấn Vũ đang đứng ở đó. Anh hình như đang nghe điện thoại. Tạ Chiêu Ly phục hồi tinh thần, quay người, nhanh chân bước đi khỏi. Bây giờ cô vẫn chưa muốn gặp anh.

Tiêu Trấn Vũ vừa nhận được điện thoại của mẹ anh. Bà nói, cuối tuần anh hãy đưa Thẩm Tử Quân về ăn cơm. Anh cảm thấy rất đau đầu, mỗi lần mẹ anh gọi điện lại dặn dò anh chăm sóc tốt Thẩm Tử Quân và quên Tạ Chiêu Ly đi. Anh biết mẹ anh không thích Ly Ly nhưng dù sao cô cũng không còn rồi, mẹ anh có cần suốt ngày so sánh cô với Thẩm Tử Quân thế không? Anh không muốn người khác so sánh Ly Ly với người khác. Ly Ly là độc nhất trong lòng anh. Còn về Thẩm Tử Quân, tuy anh không thích cô ta nhưng dù sao cô ta cũng mang thai con của anh, anh phải có trách nhiệm với cô ta. Điều này khiến anh rất phiền não.

Tiêu Trấn Vũ day day thái dương, quay lại, thì phát hiện ra Tạ Chiêu Ly đang định quay đi. “Cô……”

Anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt hai người gặp nhau. Tạ Chiêu Ly xấu hổ đỏ mặt, nhưng rất nhanh khôi phục tinh thần, nhìn người còn đang thất thần trước mặt. Cô ho nhẹ một tiếng, lé tránh ánh mắt anh, khẽ gật đầu chào, xoay người chuẩn bị bước đi.

Tiêu Trấn Vũ, nhìn theo bóng cô, hỏi: “Cô vẫn khỏe chứ?”

Tạ Chiêu Ly bước chân hơi khựng lại, không quay đầu nhìn anh, lạnh lùng nói: “Tôi vẫn khỏe”

“Chuyện lần trước, tôi…….”

“Trấn Vũ……”

Tiêu Trấn Vũ còn chưa nói hết câu, đã bị một giọng nói ngọt ngào chen ngang. Anh quay đầu, không kiên nhẫn nhìn người phụ nữ bên cạnh, khẽ cau mày không vui: “Thẩm Tử Quân, em có sách nặng như vậy rất nguy hiểm không?.”

“Người ta mang đồ cho anh mà. Mấy ngày anh không về nhà rồi, người ta sợ anh không quen nên cầm đồ đến cho anh” Thẩm Tử Quân thấy thái độ lạnh lùng của anh uất ức nói. Sau đó quay nhìn Tạ Chiêu Ly hỏi: “Cô ấy là ai vậy?”

“Cô ấy là…….”

“Tôi là đồng nghiệp của anh ấy” Tạ Chiêu Ly lên tiếng cắt ngang lời của Tiêu Trấn Vũ, cô không muốn cho anh khó xử.

Đồng nghiệp sao lại có vẻ thân thiết đến vậy. Lúc cô ta đến thấy thái độ hai người rất khác thường. Thẩm Tử Quân mơ hồ cảm thấy bất an, ánh mắt tràn đầy thù địch nhìn Tạ Chiêu Ly.

Tạ Chiêu Ly không né tránh, nhìn thẳng vào mắt cô ta, ánh mắt lạnh lùng khinh miệt khiến cho Thẩm Tử Quân cả người cảm giác như đóng băng. Ánh mắt đó rất quen thuộc giống như ánh mắt Tạ Chiêu Ly nhìn cô ta vậy. Đột nhiên Thẩm Tử Quân cảm thấy chột dạ, hốt hoảng lẩn tránh ánh mắt cô. Tạ Chiêu Ly khóe miệng khẽ cong lên, ánh mắt lóe lên tia thù hận, rất nhanh đã biết mất khiến người ta không thể nắm bắt được.

“ Á…..”

“Sao vậy?” Tiêu Trấn Vũ hốt hoảng, ánh mắt chán ghét, anh đã bảo cô ta đừng đến đây rồi mà, sao cô ta không nghe chứ. Con anh mà có mệnh hệ gì, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta.

Tạ Chiêu Ly nhìn thấy bộ dạng lo lắng của anh, tim bị bóp nghẹt, nhói đau, cô có cảm giác thiếu không khí, cảm thấy hít thở không thông. Cô phải rời khỏi đây. Tạ Chiêu Ly quay đầu bước nhanh rời khỏi, không nhìn thấy ánh mắt phức tạp của anh.

Tạ Chiêu Ly nhìn theo bóng anh đỡ Thẩm Tử Quân rời đi, sống mũi cảm thấy chua xót, hốc mắt đỏ hồng, những giọt nước mắt như rơi xuống bất cứ lúc nào. Thì ra sự quan tâm của anh không phải chỉ dành cho mỗi cô. Bất giác nhớ lại câu Đỗ Viên Viên đã từng nói: “Có khi anh ta từ lâu đã phản bội Tạ Chiêu Ly rồi đấy chứ!” Có phải là thật không? Anh có phải anh đã phản bội em, coi em như con ngốc từ lâu rồi không?. Ánh mắt cô tràn đầy thù hận.

“Cô đau lòng à?. Cô không phải muốn trả thù Thẩm Tử Quân sao? Sao không đi quến rũ Tiêu Trấn Vũ đi, như vậy không phải một công đôi việc sao!”

Tạ Chiêu Ly quay lại nhìn Tiểu Thần không biết từ đâu xuất hiện. Ánh mắt lóe lên tia sáng, sao cô không nghĩ ra nhỉ. Thẩm Tử Quân làm tất cả mọi chuyện không phải vì muốn có được Tiêu Trấn Vũ sao? Vậy cô sẽ làm cho cô ta trắng tay. Nhưng như vậy không phải là không công bằng với anh ấy sao. Trong lòng cô rất bối dối

“Cô lo lắng anh ta sẽ bị tổn thương sao?. Chẳng phải cô đang nghi ngờ anh ta sao? Sao không nhân dịp này thử anh ta một chút xem anh ta yêu cô như vậy, anh ta có thể nhận ra cô không?” Tiểu Thần ở một bên thấy cô rối rắm, không nhịn được lên tiếng.

Tạ Chiêu Ly thấy Tiểu Thần nói vậy cũng có lý, khóe miệng hơi cong nên, nhưng cô còn phải suy nghĩ lại đã.