Sử Văn Thánh nghiêm trang chậm rãi nói:

– Tống Kim Hoài Bắc tỷ võ so tài, trận thứ nhất… huynh đệ Hô Tang Các, Hô Tang Khắc của Mông Cổ đấu với Hóa Hôi hòa thượng của núi Thiếu Thất, Bất Đồng đạo trưởng của núi Thiếu Hoa!

Chỉ thấy hai người Hóa Hôi, Bất Đồng điềm nhiên như không đi đến trước đài. Hòa thượng hỏi:

– Này, lão đạo sĩ mũi trâu, chúng ta đi lên thế nào đây?

Bất Đồng cười nói:

– Con lừa trọc thối tha, chúng ta cũng không nên học theo hai con chó săn Mông Cổ này, bò lên như rùa vậy!

Hóa Hôi cười nói:

– Đó là đương nhiên.

Lời nói của Hóa Hôi hòa thượng và Bất Đồng đạo nhân khiến mọi người cười lớn. Mọi người vốn đã rất căm hận hai tên Mông Cổ kia, nghe Hóa Hôi Bất Đồng trêu đùa như vậy, càng hò hét trợ uy.

Hô Tang Các và Hô Tang Khắc ở trên đài giận dữ quát lên:

– Có gan thì lên đây cho ta! Ta mà không đập dẹp các ngươi thì…

Ai ngờ Hóa Hôi hòa thượng lại nói:

– Hì hì, chúng ta cũng muốn đi lên chơi đùa một chút với mấy con chó nhỏ, nhưng làm thế nào đi lên đây?

Bất Đồng đạo nhân cũng cười hì hì nói:

– Đúng thế, lôi đài cao như vậy, các ngươi xuống ôm chúng ta lên được không?

Huynh đệ Hô Tang vội vàng muốn nhảy xuống. Sử Văn Thánh liền nói:

– Xuống đài xem như thua cuộc!

Bất Đồng đạo nhân cười nói:

– Là bọn họ tự nguyện đi xuống, không phải bị ép xuống đài, đương nhiên không tính.

Sử Văn Thánh trầm mặt, không nói gì nữa.

Hô Tang Khắc và Hô Tang Các hét lên một tiếng, nhảy xuống đài, dang tay muốn ôm. Mọi người kinh hô một tiếng, chợt thấy bóng người biến mất, Hóa Hôi hòa thượng và Bất Đồng đạo nhân chẳng biết từ lúc nào đã ở trên đài, ngồi khoanh chân đối diện với nhau, đang ngáp ngắn ngáp dài.

Bất Đồng đạo nhân hỏi:

– Hai con chó nhỏ kia đâu?

Hóa Hôi hòa thượng nói:

– Chúng ta đi lên, bọn chúng bị dọa chạy xuống rồi.

Mọi người vui vẻ cười lớn, đám người Hoàn Nhan Trạc sắc mặt lại hậm hực.

Huynh đệ Hô Tang giận đến tím mặt, lại thở hổn hển nắm lấy cột đài, leo lên trên đài.

Đợi bọn chúng lên đài, mồ hôi đầy đầu, lại không thấy người đâu. Hô Tang Khắc tức giận mắng mấy câu, mọi người đều nghe không hiểu.

Hô Tang Các cũng giậm chân chỉ vào Hóa Hôi, Bất Đồng ở dưới đài đang gật gà gật gù, không ngừng mắng chửi.

Mọi người đều không biết bọn họ đang nói gì.

Hóa Hôi hòa thượng xoa đầu ngạc nhiên hỏi:

– Trên kia đang nói gì thế?

Bất Đồng đạo nhân vuốt râu cười nói:

– Tên đầu dẹp kia nói là muốn đi đổ thùng phân, tên đầu nhọn kia thì nói muốn đi bắt quạ.

Mọi người đều cười lớn, không thể nhịn được. Huynh đệ Hô Tang lại leo xuống đài.

Đến khi bọn chúng xuống đài, Hóa Hôi và Bất Đồng lại ở trên đài.

Huynh đệ Hô Tang giận đến mức tình tình thô bạo bộc phát, lập tức lại leo lên đài.

Nhưng Hóa Hôi, Bất Đồng lại xuống dưới đất.

Mọi người cười đến gập bụng, lần này đúng là sự kiêu ngạo của người Kim đều bị áp chế.

Huynh đệ Hô Tang vừa mắng vừa đuổi xuống đất, đã mồ hôi đầy người.


Hóa Hôi, Bất Đồng lại lên trên đài.

Huynh đệ Hô Tang cực khổ dùng sức leo lên, đã thở dốc như trâu, hết hơi hết sức.

Hóa Hôi, Bất Đồng ngồi thẳng trước đài, cười nói tự nhiên.

Hai tay Hô Tang Khắc bắt lấy mép đài, khàn giọng nói:

– Đừng chạy…

Bất Đồng đạo nhân cười hì hì nói:

– Không phải sợ, cha đây không chạy.

Hô Tang Các dùng sức chống người dậy, cố gắng nói:

– Ta liều mạng với ngươi!

Hóa Hôi hòa thượng cười nói:

– Được rồi, bé ngoan!

Hô Tang Khắc, Hô Tang Các vất vả lắm mới lên đài được, thở hồng hộc. Lần này Hóa Hôi, Bất Đồng lại không đi, chỉ dùng ánh mắt hờ hững liếc nhìn hai người bọn chúng.

Hô Tang Khắc, Hô Tang Các hét lên một tiếng, lao về phía đối phương.

Đột nhiên tay trái của Hóa Hôi, Bất Đồng vươn ra, kiếm trên tay, kiếm đâm ra, kiếm vào vỏ.

Tại khoảnh khắc bọn họ xuất kiếm, giống như nước chảy mây trôi, áo trời không vết. Nhưng gương mặt và bộ dáng của bọn họ hoàn toàn khác với vẻ lười nhác thường ngày, ngược lại có một sự cao quý trang nghiêm không diễn tả được.

Tinh thần của bọn họ đều tập trung vào khoảnh khắc này.

Sinh mệnh của bọn họ, cũng trong khoảnh khắc này mới dồi dào, có ý nghĩa.

Khi kiếm thu lại, xương vai phải của huynh đệ Hô Tang đều phun ra một mũi tên máu.

Mọi người kinh hô, huynh đệ Hô Tang kinh hãi.

Hóa Hôi hòa thượng và Bất Đồng đạo nhân lập tức khôi phục thần sắc hờ hững thường ngày của bọn họ.

Hóa Hôi hòa thượng nói:

– Chúng ta không giết bọn chúng, bởi vì bọn chúng chỉ là công cụ.

Bất Đồng đạo nhân nói:

– Nhưng bọn chúng từng giết người, cho nên hủy đi một tay.

Mọi người đều hoan hô. Huynh đệ Hô Tang la lên, quay người xuống đài, cố sức chạy về chỗ Kim thái tử.

Sử Văn Thánh cao giọng nói:

– Tống Kim lôi đài tỷ võ đại hội, trận thứ nhất, Hóa Hôi hòa thượng, Bất Đồng đạo nhân đánh bại huynh đệ Hô Tang Khắc, Hô Tang Các.

Người xem tất nhiên là hô vang như sấm, sắc mặt Long Tại Điền cũng không kìm được hiện lên vẻ vui mừng:

– Nếu đổi lại hôm nay, với thành tựu kiếm thuật của Hóa Hôi, Bất Đồng, e rằng ta cũng không thể thắng được.

Huynh đệ Hô Tang hoảng hốt chạy về chỗ Kim thái tử, Hô Tang Các vội nói mấy câu mà mọi người nghe không hiểu.

Hô Tang Khắc cũng ôm tay nói mấy câu.

Sắc mặt Kim thái tử trầm xuống, nghiêng đầu liếc nhìn Hạ Hầu Liệt một cái.

Hạ Hầu Liệt đột nhiên đứng lên, song chưởng đẩy ra.

Huynh đệ Hô Tang không đề phòng, bị đánh trúng ngực bay ra ngoài, lưng đụng vào cột lôi đài, ngũ quan trào máu.

Khách Lạp Đồ giơ tay lên, hai điểm sáng đỏ bay ra, đánh vào ấn đường huynh đệ Hô Tang. Huynh đệ Hô Tang kêu thảm một tiếng, máu tươi chảy dài, ngã xuống mất mạng.

Mọi người nhìn thấy thảm cảnh như vậy đều yên tĩnh lại.

Kim thái tử lạnh nhạt nói:

– Kim quốc không có võ sĩ mất uy như vậy.

Hóa Hôi hòa thượng, Bất Đồng đạo nhân giận dữ, hai người đứng trên đài, một người chỉ vào Kim thái tử, một người chỉ vào Hạ Hầu Liệt, trầm mặt nói:

– Được, đợi lát nữa ta cũng muốn gặp Kim quốc võ sĩ ngươi.

Chợt nghe Sử Văn Thánh nói:

– Hai vị đã thắng, xin xuống đài trước, để bên phía nước Tống phái người lên đài khiêu chiến!

Hóa Hôi hòa thượng, Bất Đồng đạo nhân cũng không dám làm trái quy củ lôi đài tỷ võ, lập tức nhảy xuống. Sử Văn Thánh lại cao giọng nói:

– Hai nước Tống Kim so tài võ kỹ, trận thứ hai…

oOo

Thanh Diệp Tử chém xuống một đao, Ngu Doãn Văn giơ tay vô lực. Ngay lúc này bên cạnh bỗng có một thanh đao chắn ngang, “keng” một tiếng, đốm lửa tung tóe, hóa ra là tên đao thủ đỡ Ngu Doãn Văn kịp thời xuất đao.

Thanh Diệp Tử cười lớn nói:

– Ngươi muốn tìm chết, ta sẽ giúp ngươi!

Nói xong lại một đao tiếp một đao, chém vào tên đao thủ kia.

Đao thủ kia liên tục chặn bảy đao, eo bàn tay đã rách. Thanh Diệp Tử nhảy lên tung ra một cước, đá bay đao của hắn, lại xoay người chém xuống một đao.

Trông thấy tên đao thủ này sắp sửa bay đầu, Thanh Diệp Tử chợt cảm giác gió đao nổi lên sau lưng, ập đến cực nhanh.

Thanh Diệp Tử vốn có thể bị thương dưới một đao này, không ngờ một đao này lúc bắt đầu thì nhanh, nhưng đi được nửa đường thì lực đạo giảm sút, chậm đi một nửa. Thanh Diệp Tử kịp thời cúi đầu, “xoẹt một tiếng, bị gọt đi một chùm tóc.

Thanh Diệp Tử trợn mắt xoay người, trông thấy Ngu Doãn Văn sau khi phát ra một đao thì đã hết sức, tay trái cầm đao chống xuống đất.

Hóa ra Ngu Doãn Văn thấy tên đao thủ này gặp nguy hiểm, liền nhặt một thanh đao dưới đất do đám đao thủ chết đi bỏ lại, chém vào Thanh Diệp Tử. Không ngờ đao tới giữa đường, chân lực bị gián đoạn, cuối cùng chém không trúng Thanh Diệp Tử.

Thanh Diệp Tử thiếu chút nữa đã mất mạng, giận dữ nói:

– Được lắm, các ngươi nóng lòng muốn gặp Diêm La rồi!

Dứt lời lại chém xuống một đao.

Ngu Doãn Văn rút đao ngăn cản, “keng” một tiếng, đao bị đánh bay khỏi tay.

Thanh Diệp Tử lật đao chém tới, đột nhiên sau lưng bị người ta ôm lấy. Chỉ nghe tên đao thủ kia gào lên:

– Tướng quân, không cần lo cho tôi, đi mau!

Ngu Doãn Văn giận dữ quát lên:

– Muốn chết thì cùng chết, cũng chỉ thêm một cái đầu thôi!

Nói xong lại vận khí cố sức đánh ra một quyền.

Thanh Diệp Tử bị tên đao thủ kia ôm lấy, trong lòng cũng hoảng hốt, liền trở tay đâm tên đao thủ kia một đao từ lưng xuyên qua đến bụng. Hắn đang định rút đao, một quyền của Ngu Doãn Văn đã đánh tới, uy thế vô cùng. Thanh Diệp Tử sững sốt, trúng phải một quyền, lui lại bảy tám bước, máu tươi chảy dài.

Đáng tiếc Ngu Doãn Văn sau khi đánh ra một quyền này cũng không còn tinh lực, không thể truy kích, nếu không Thanh Diệp Tử lúc này chưa chắc đã tiếp được.

Công phu bản lĩnh của Ngu Doãn Văn là do khổ luyện từ nhỏ, cộng thêm kinh nghiệm giết địch sa trường, cũng không có danh sư chỉ điểm, đường lối cũng hoàn toàn khác biệt với người trong võ lâm, cho nên xuất ra một quyền, không ngờ lại đánh cho Thanh Diệp Tử bị thương. Nhưng y trước giờ không tu luyện chân khí, không vận được nội kình, cho nên không thể truy kích được.

Thanh Diệp Tử nổi giận, đưa tay vuốt mặt, chỉ thấy cả tay đều là máu tươi, liền quát một tiếng, đao thế triển khai, chém ra chín đao mười bốn nhát.

Ngu Doãn Văn ngay cả một đao cũng không tránh được.

Đúng lúc này một người xông đến, trong tay cầm đại đao, chém vào lưỡi đao của Thanh Diệp Tử.

Hai đao va chạm, thân hình Thanh Diệp Tử hiện rõ, người nọ lại lui bảy tám bước, đồng thời hét lớn, chính là “Đại Hồ Tử” Trương Trấn Khuyết.

Nguyên lai Trương Trấn Khuyết giao chiến với Tra Lộc, hai người đều là dũng tướng sa trường, được Ngu Doãn Văn dạy dỗ, sức lớn vô cùng, võ công cũng tương đương nhau, chỉ là một người dùng đại đao, một người quen dùng chùy sắt mà thôi. Hai người liều mạng lại ngang sức ngang tài, không phân cao thấp.

Trương Trấn Khuyết thấy Ngu Doãn Văn nhiều lần gặp nguy hiểm, mắt cũng đỏ lên, liều mạng chém ra mười tám mười chín đao, đánh lui Tra Lộc, sau đó chạy tới ngăn cản một đao của Thanh Diệp Tử.

Nhưng tiếp một chiêu, Trương Trấn Khuyết chỉ dùng sức lực, còn Thanh Diệp Tử lại dùng nội lực, cho nên Trương Trấn Khuyết lập tức bị đẩy lui.

Lui lại như vậy, vừa lúc nghênh đón chùy sắt từ phía sau bay tới.

“Phụp” một tiếng, chùy đâm vào lưng, Trương Trấn Khuyết kêu thảm một tiếng như xé nát ruột gan.

Ngu Doãn Văn vừa thấy Trương Trấn Khuyết vì mình mà chết thảm, khóe mắt muốn nứt ra, giận dữ hét lên:

– Tra Lộc…

Trương Trấn Khuyết trúng chùy, đột nhiên thân thể xoay tròn, bắn về phía sau.

Hắn chết không cam lòng, cho dù thế nào cũng muốn tự mình giết chết Tra Lộc.

Hắn xoay vòng như vậy, bởi vì chùy cắm vào người hắn, cho nên nhất thời không rút ra được. Trương Trấn Khuyết giơ cao đại đao, trong nháy mắt đã vòng đến trước người Tra Lộc.

Xích sắt cột chùy đều quấn vào người Trương Trấn Khuyết. Tra Lộc vốn có thể buông tay tránh lui, nhưng bỗng nghe Ngu Doãn Văn hét lớn “Tra Lộc”, lập tức toàn thân chấn động. Hắn ở Tống doanh nhiều năm, ân nghĩa và uy thế của Ngu Doãn Văn vẫn khiến hắn không dám đối diện, lần này vì cầu vinh hoa phú quý mai sau nên mới đánh lén sau lưng, hiện giờ vừa nghe tiếng quát liền sững sờ…


Trong lúc ngơ ngẩn này, Trương Trấn Khuyết đã vung tay chém xuống. Cái đầu của Tra Lộc mang theo máu tươi bay lên nửa trời, lúc rơi xuống cũng là lúc thân thể Trương Trấn Khuyết gục ngã.

Trương Trấn Khuyết cuối cùng đã giết được Tra Lộc, mới ngã xuống bỏ mình.

Thanh Diệp Tử trừng mắt nhìn Ngu Doãn Văn. Ngu Doãn Văn thở dài, trở tay nhặt một thanh đao trên đất. Thanh Diệp Tử cười lạnh nói:

– Ngươi tự sát đi!

Ngu Doãn Văn lắc đầu nghiêm nghị nói:

– Thà rằng liều chết trong trận, cũng không làm chuyện tự sát!

Dứt lời lại cố gắng vung đao trong tay chém tới.

Lúc này Ngu Doãn Văn đã liều chút sức lực cuối cùng, dũng mãnh vô cùng. Vẻ mặt Thanh Diệp Tử đau đớn, trong mấy chiêu lại không chế ngự được đối phương. Đột nhiên một thanh đao từ không trung chém ra, đánh bay trường đao trong tay Ngu Doãn Văn. Thanh Diệp Tử vui mừng kêu lên:

– Nhị sư huynh!

Thanh Phong Tử cười một tiếng, ánh đao như chớp chém thẳng vào Ngu Doãn Văn.

Ngu Doãn Văn thở dài một tiếng, biết bốn tên đao thủ kia đã không còn sống, cũng biết mạng mình đã tới điểm cuối, đành nhắm mắt chờ chết.

Phía bên kia Ninh Tri Thu và Thanh Yên Tử giao chiến chừng hơn trăm kiếm, bất phân thắng bại. Ninh Tri Thu vừa chiến vừa phân tâm, không cẩn thận bị Thanh Yên Tử vạch trúng một kiếm, vết thương trên cánh tay trái khoảng chừng hơn năm tấc.

Ninh Tri Thu bị thương. Ngu Doãn Văn bên kia càng gặp nguy hiểm, Ninh Tri Thu lại càng phân tâm, do đó dần dần rơi xuống hạ phong. Thanh Yên Tử kiếm thế như cầu vồng, tùy thời có thể lấy mạng của hắn.

Thanh Phong Tử vung đao chém tới, Ngu Doãn Văn nhắm mắt chờ chết. Ninh Tri Thu nhìn thấy tất cả, nhưng lại không thể bứt ra, lập tức hét lớn:

– Tướng quân không thể chết!

Long Ngâm Kiếm rời tay bay ra, hóa thành cầu vồng đánh văng Nhạn Linh đao của Thanh Phong Tử.

oOo

Khi Sử Văn Thánh cao giọng hô lên trận thứ hai, một người áo vàng đã đặt chân lên đài.

Thân pháp nhanh nhẹn, đáp xuống không tiếng, nhẹ như chim én, chỉ có áo quần mang theo tiếng xé gió. Mọi người ngơ ngẩn một lúc, đều không kìm được âm thầm khen ngợi.

Người lên đài người chính là “Kim Toán Bàn” Tín Vô Nhị.

Tín Vô Nhị chắp tay cười nói:

– Tại hạ Tín Vô Nhị, xin được lĩnh giáo!

Chợt nghe một người cười lạnh nói:

– Vậy ta sẽ giáo huấn ngươi một chút!

Áo đen phóng lên cao, giống như một luồng khói đen, như bóng quỷ đáp xuống trên đài, chính là “Thiết Toán Bàn” Tích Vô Hậu.

Sử Văn Thánh cao giọng nói:

– Trận thứ hai… “Kim Toán Bàn” Tín Vô Nhị đấu với “Thiết Toán Bàn” Tích Vô Hậu!

Đám người dưới đài không nhịn được châu đầu ghé tai, vô cùng mong đợi. Hai người dùng bàn tính nổi danh võ lâm này cuối cùng đã gặp nhau, nhất định có kịch hay để xem.

Long Tại Điền lại cảm thấy nghi hoặc. Y vốn định để Tín Vô Nhị thăm dò hư thật, không ngờ đối phương lại phái Tích Vô Hậu lên. Luận về võ công, Tín Vô Nhị từng giao thủ với Tích Vô Hậu, Tín Vô Nhị nắm chắc phần thắng. Đám người Kim thái tử lại phái Tích Vô Hậu đi lên, chẳng lẽ muốn thua cuộc hay sao?

Long Tại Điền, Bao Tiên Định không thể lý giải được.

oOo

Ninh Tri Thu ném Long Ngâm Kiếm ra, giải cứu Ngu Doãn Văn, nhưng trong tay y không còn kiếm, lại càng gặp nguy hiểm.

Thanh Yên Tử cười gằn, chém ra ba kiếm, sau ba kiếm này lại là ba kiếm khác, ép cho Ninh Tri Thu mồ hôi đầy đầu, nguy hiểm tính mạng.

Đúng lúc này, chợt nghe giữa dãy núi truyền đến một tiếng thét réo rắt.

Tiếng thét này rơi vào tai Ninh Tri Thu và Ngu Doãn Văn, cả hai đều phấn chấn. Còn ba người Thanh Yên Tử, Thanh Phong Tử, Thanh Diệp Tử nghe được, trong lòng lại phát lạnh.

Giọng của Phương Chấn Mi.

Ninh Tri Thu vội hét lớn một tiếng:

– Ngu tướng quân ở đây…

Lúc nói chuyện hơi phân thần, bả vai đã bị Thanh Yên Tử đâm trúng một kiếm.

Tiếng thét kia chợt dừng, chuyển thành tiếng gió mãnh liệt, giống như mưa qua rừng núi, trong nháy mắt đã đến nơi.

Thanh Diệp Tử, Thanh Phong Tử biến sắc, đao thế của hai người cấp bách, trái phải hợp kích Ngu Doãn Văn.

Ngu Doãn Văn vừa nghe được tiếng thét của Phương Chấn Mi, tinh thần phấn chấn, trở tay tiếp được Long Ngâm Kiếm, vừa đỡ vừa lui, lại cản được bảy tám đao.

Nhưng Ngu Doãn Văn lui lại như vậy, đã lui đến vách núi, nếu còn lui nữa chỉ sợ kết cục sẽ giống như Thanh Tùng Tử. Trong lúc ngơ ngẩn, hai ánh đao của Thanh Phong Tử, Thanh Diệp Tử đã như hai con rắn dài bay tới.

Phía bên kia Ninh Tri Thu ra sức ứng chiến, tránh né xê dịch. Thế công của Thanh Yên Tử càng gấp gáp, nghiêng người xuất kiếm, lại đâm trúng cẳng chân Ninh Tri Thu.

Ninh Tri Thu chỉ cảm thấy cẳng chân đau nhói, thân pháp chậm đi. Thanh Yên Tử tung một cước quét ngã y, lại giơ kiếm đâm xuống.

Ngay lúc này, ngoài ba mươi trượng bóng trắng lóe lên, ngoài hai mươi trượng rừng tùng mưa rơi, ngoài mười trượng tiếng gió chợt nổi, trong nháy mắt một người giống như sấm chớp đã bay đến.

Chỉ thấy Phương Chấn Mi hai chân cách mặt đất, giống như đâm thằng đầu đến, dán đất bay đi, thế không thể cản.

Thanh Phong Tử và Thanh Diệp Tử vừa nghe tiếng thét, đã sớm chuẩn bị, nhưng không ngờ đối phương không phải từ trời đáp xuống, mà là dán đất bay tới. Hai người Thanh Phong, Thanh Diệp lại chưa bao giờ ứng phó với loại thân pháp “thấp” đến như vậy.

Thanh Phong Tử và Thanh Diệp Tử đều như nhau.

Thanh Diệp Tử vốn trúng phải một quyền của Ngu Doãn Văn vào mặt, thần trí hơi mơ hồ. Võ công của Thanh Phong Tử cao hơn Thanh Diệp Tử, vừa thấy bóng trắng liền kinh hãi kêu lên:

– Phương Chấn Mi!

Lại xoay người bỏ chạy.

Thanh Diệp Tử giơ kiếm đâm tới, nhưng người áo trắng đã nhanh như chớp bắt lấy hai chân hắn.

Vừa chụp được, lập tức ném hắn về phía Thanh Phong Tử đang chạy đi.

Thanh Phong Tử đang chạy, chợt nghe sau lưng tiếng gió nổi lên, liền xoay người ứng chiến, lại trông thấy một người bay đến.

Hắn nuốn xuất kiếm, nhưng kiếm đi được nửa đường mới phát hiện là Thanh Diệp Tử, lập tức hoảng hốt thu kiếm, giơ tay đỡ lấy, lại bị đụng lui lại bảy tám bước. Hắn đang muốn đẩy Thanh Diệp Tử ra, nhưng trên người đã bị phong tỏa ít nhất bảy tám huyệt đạo.

Hắn chỉ kịp thấy bóng trắng lướt qua, mang theo một cơn gió lớn.

Mà Thanh Yên Tử khi nhìn thấy bóng trắng xuất hiện ngoài ba mươi trượng đã ngừng tay, lúc rừng tùng chấn động ngoài hai mươi trượng đã quyết định chạy trốn, nhảy một cái vượt qua hai trượng, lại lướt ra ba trượng, lật người đáp xuống. Hắn muốn vận khí chạy tiếp, chợt thấy trước mắt bóng trắng lóe lên, rơi xuống bên cạnh hắn, lại là bóng lưng của một người áo trắng.

Thanh Yên Tử hét lớn, một kiếm một chưởng toàn lực đánh ra.

Người áo trắng quay đầu lại, một ấn một chụp, vừa vặn đấu một chưởng với hắn, đồng thời cũng bắt lấy kiếm của hắn.

Người áo trắng chính là Phương Chấn Mi.

Mái tóc và y phục của Phương Chấn Mi đều hơi lộn xộn, ánh mắt lại không ôn hòa giống như ngày trước, còn có một tia sát khí.

Thanh Yên Tử sợ đến biến sắc.

Huống hồ hắn và Phương Chấn Mi đấu nhau một chưởng, giống như đánh vào bông vải, không có một chút sức lực nào. Chẳng lẽ chưởng lực của Phương Chấn Mi còn mềm mại hơn cả “Khinh Yên chưởng”?

Hai ngón tay Phương Chấn Mi buông ra, Thanh Yên Tử có thể rút kiếm, lập tức lui về phía sau. Hắn hét lớn một tiếng, toàn thân hóa thành biển kiếm, trên đâm mười bảy kiếm, giữa đâm ba mươi sáu kiếm, dưới đâm tám kiếm, cộng thêm một chưởng tàn nhẫn chí mạng đánh tới.

Phương Chấn Mi bất biến bất động, đột nhiên ra tay, lại là một chụp một chưởng.

Một tay chụp lấy mũi kiếm Thanh Yên Tử, một chưởng đánh văng Thanh Yên Tử ra ngoài.

Mà Phương Chấn Mi cũng lập tức buông tay, kiếm vẫn ở trên tay Thanh Yên Tử.

Thanh Yên Tử rít lên, rống giận, gào thét, toàn thân hóa thành một con rồng xanh, cả người lẫn kiếm toàn lực đâm tới Phương Chấn Mi.

Lúc người sắp vọt tới, bàn tay đặt ở dưới bụng đột nhiên đánh ra.

Phương Chấn Mi vẫn không cử động, vừa động lại là một chụp một chưởng.

Một tay chụp lấy mũi kiếm Thanh Yên Tử, một chưởng đẩy Thanh Yên Tử trở về.

Thanh Yên Tử lật người rơi xuống, chống kiếm thở dốc.

Phương Chấn Mi đột nhiên quát lớn một tiếng:

– Ngươi còn không biết hối cải?

Thân thể Thanh Yên Tử chấn động một cái, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Hắn lại liên tục chém ra mười mấy kiếm, muốn xông tới trước, đột nhiên kiếm thế biến đổi, cả người lẫn kiếm lao tới Ngu Doãn Văn.

Biến hóa này khiến Phương Chấn Mi cũng không ngờ được, muốn ngăn cản thì đã chậm.

Một kích liều mạng của Thanh Yên Tử lại muốn giết chết Ngu Doãn Văn.

Nhưng một kiếm này của hắn bởi vì thi triển vội vàng, thân pháp lại đầy dẫy sơ hở.

Ngu Doãn Văn nắm chuẩn thời cơ, dùng một chiêu “Thiết Bản Kiều” suýt soát tránh qua.


Thanh Yên Tử vượt qua Ngu Doãn Văn, lập tức kêu thảm một tiếng như xé nát ruột gan.

Phía sau Ngu Doãn Văn là vách núi, Thanh Yên Tử lập tức rơi xuống.

Vách núi này cao một trăm mấy chục trượng, Thanh Yên Tử cho dù hoàn toàn khỏe mạnh, rơi xuống như vậy thì không chết cũng trọng thương.

Phương Chấn Mi thở dài, ánh mắt nhìn xuống, phi thân nhảy lên một con ngựa, giữa không trung để lại mấy câu:

– Tại hạ tới chậm, xin tướng quân và đại nhân thứ tội!

– Tại hạ còn phải chạy đến thành Hạ Quan, giúp Long đại hiệp đấu với Kim thái tử.

– Thanh Phong Tử, Thanh Diệp Tử đã bị tại hạ điểm huyệt, xin Ninh đại nhân áp giải về xử lý!

– Chuyện đưa Ngu tướng quân về doanh, làm phiền Ninh đại nhân rồi!

Lúc nói xong những lời này, vó ngựa vang lên, Bạch Y Phương Chấn Mi đã rời đi.

Gió tùng vẫn như trước, núi xanh vẫn như cũ.

Ngu Doãn Văn và Ninh Tri Thu ngẩn ra một lúc.

Ngu Doãn Văn lẩm bẩm nói:

– Hay cho Phương Chấn Mi…

Ninh Tri Thu lại cảm thán:

– Có điều y chạy tới chạy lui như vậy rất mệt mỏi, làm thế nào tái chiến Kim Trầm Ưng?

oOo

Tích Vô Hậu hét lớn một tiếng, bóng đen mở rộng, trong nháy mắt đã đánh ra hai quyền một chỉ.

Hai tay Tín Vô Nhị phân ra trái phải, thi triển thức “Như Phong Tự Bế” trong Thái Cực, thấy chiêu xuất chiêu. Tích Vô Hậu giơ tay trái đánh quyền phải, giơ tay phải đánh quyền trái, một chiêu hư một chiêu thực, toàn bộ đều là chiêu độc.

Tín Vô Nhị hạ thấp người, liên tục móc đánh, vừa ngăn cản vừa phản kích.

Chiêu số của Tích Vô Hậu đột nhiên dừng lại, giống như một con quạ đen lượn vòng.

Hai người vừa lên đài đã so đấu quyền cước, khiến bách tính Đại Tống dưới đài mắt không kịp nhìn. Hai người nhanh như chớp giao thủ hai ba chục chiêu. Tích Vô Hậu đột nhiên lướt lên, cười quái dị, thân hình xoay một cái, mười ngón tay cắm thẳng vào Tín Vô Nhị.

Tín Vô Nhị vẫn không cử động, đột nhiên xuất thủ, mười ngón tay vừa vặn móc vào mười ngón tay của Tích Vô Hậu.

Đôi tay của hai người vừa chạm nhau, lập tức móc chặt lại.

Chỉ nghe một chuỗi tiếng “rắc rắc”, mười ngón tay của hai người quấn vào nhau, mồ hôi chảy xuống ròng ròng, sắc mặt lại càng lúc càng tái nhợt.

Hai người đứng yên ở đó, hiển nhiên đang phát lực.

Đột nhiên Tích Vô Hậu vung chân đá lên.

Tín Vô Nhị nhảy ra. Người tinh mắt có thể nhìn thấy lúc Tích Vô Hậu thu tay về, ngón út và ngón áp út tay trái đã bị kẹp đến vặn vẹo không thành hình, hiển nhiên xương ngón tay đã gãy.

Tín Vô Nhị cười lạnh nói:

– Thiếu đi hai ngón tay, đánh bàn tính cũng không thuận tiện đâu!

Sắc mặt Tích Vô Hậu tối sầm, xoay người một cái, tay phải như đao đâm thẳng đến Tín Vô Nhị.

Tín Vô Nhị lại vung tay hóa giải một chiêu này của hắn, đồng thời xông lên trước, hai tay xuất quyền. Ngay lúc này, Tích Vô Hậu đột nhiên từ trong vạt áo lấy ra một thứ đen ngòm.

Mọi người không kìm được kinh hô, chỉ nghe một trận tiếng rào rào, chính là bàn tính sắt binh khí thành danh của Tích Vô Hậu.

Tín Vô Nhị lui nhanh.

Tích Vô Hậu tấn công, bàn tính chém ngang chặt thẳng, “Độc Phách Hoa Sơn”, “Đao Bất Lưu Nhân”, “Lục Đinh Khai Sơn”, liên tiếp mười hai chiêu, lại dùng bàn tính thi triển đao pháp, công kích Tín Vô Nhị.

Tín Vô Nhị giống như chim ưng bay lên, bàn tính của Tích Vô Hậu đã biến thành lưỡi đao, nhưng vẫn không chạm được đến người y.

Tích Vô Hậu biến sắc, chiêu thức bàn tính biến đổi, đâm chọc đập điểm, “Kiếm Định Trung Nguyên”, “Hồi Đầu Vọng Nguyệt”, “Thanh Long Dẫn Châu”, mỗi chiêu lại là kiếm pháp, che kín đường đi của Tín Vô Nhị.

Tín Vô Nhị đột nhiên phóng lên cao, phá kiếm thế xông ra.

Chiêu thức bàn tính của Tích Vô Hậu lại biến đổi, giống như tấm khiên che, đội, đụng, đẩy, dời, quấn, hất. Thân hình Tín Vô Nhị như chim hoàng oanh nhấp nhô, Tích Vô Hậu lại giống như lưới trời lồng lộng, dần dần thu lại. Mọi người nhìn đến không chớp mắt, đột nhiên nghe được một tiếng quát lớn, ánh sáng vàng chợt hiện, trên tay Tín Vô Nhị bỗng có thêm một chiếc bàn tính bằng vàng, tại thời điểm mấu chốt nghênh đón bàn tính sắt trên tay Tích Vô Hậu.

“Cách” một tiếng, hai chiếc bàn tính va chạm vào nhau. Tích Vô Hậu lui nhanh, eo bàn tay đã bị chấn rách.

Mọi người đang định khen ngợi, chợt thấy hai tay Tích Vô Hậu vặn một cái, trong tiếng rào rào, một trăm mấy chục viên bàn tính đều bắn về phía Tín Vô Nhị.

Tiếng khen của mọi người lại biến thành tiếng la thất thanh.

Chợt thấy hai tay Tín Vô Nhị giơ lên, những viên bàn tính vàng trong tay cũng bắn ra toàn bộ. Hạt bàn tính sắt và hạt bàn tính vàng đụng vào nhau giữa không trung, ào ào rơi xuống.

Tích Vô Hậu hét lớn, khung bàn tính rời ra, lại biến thành một chiếc roi sắt, một roi đánh về phía Tín Vô Nhị.

Khung bàn tính vàng trên tay Tín Vô Nhị cũng đột nhiên biến thành năm chiếc gai nhọn, rít gào xoay vòng, bắn thẳng vào Tích Vô Hậu.

Tích Vô Hậu kinh hãi, roi sắt đánh ra lập tức biến thành bóng roi hộ thể.

Lúc Tích Vô Hậu đánh rơi năm chiếc gai nhọn, động tác hơi chậm lại, nắm tay của Tín Vô Nhị đã đột ngột xuất hiện trước người hắn.

Tích Vô Hậu chỉ nghe một tiếng “bình”, trời đất quay cuồng, roi sắt rời tay bay đi, thân hình cũng ngã ra bảy thước, một hồi lâu không bò dậy nổi.

Tín Vô Nhị một kích đắc thủ, mọi người đều mừng rỡ vỗ tay hoan hô.

Tín Vô Nhị từng bước từng bước đi về phía Tích Vô Hậu. Tích Vô Hậu vội nói:

– Đừng đừng đừng đừng… ta chịu thua rồi!

Người xem dưới đài hoan hô càng lớn.

Tín Vô Nhị mỉm cười bước tới, đỡ lấy hắn nói:

– Chúng ta xuống đài đi!

Tích Vô Hậu vuốt mặt nói:

– Được!

Đột nhiên tay trái nắm lấy xương vai phải của Tín Vô Nhị, quyền phải đánh vào bụng dưới Tín Vô Nhị.

Thân thể Tín Vô Nhị gập lại như con tôm. Tích Vô Hậu cười lớn lui lại, vung quyền muốn tiếp tục tấn công.

Tín Vô Nhị lập tức dùng tay trái gạt tay phải của Tích Vô Hậu ra, nhưng tay trái của Tích Vô Hậu đã khống chế xương vai phải của Tín Vô Nhị.

Ngay lúc này Tín Vô Nhị đột nhiên tung ra một cước, đá vào giữa háng Tích Vô Hậu.

Sắc mặt Tích Vô Hậu đột nhiên biến thành màu tím ngắt, vặn vẹo giống như cháo quẩy, sau đó há mồm, mấp máy nhưng nói không ra lời.

Cuối cùnghắn ngã xuống, cũng không đứng dậy được nữa.

Tín Vô Nhị hộc máu, từ từ ngồi xổm xuống, thở dốc nói:

– Ngươi không nói đạo nghĩa, ngươi trá hàng, uổng cho ngươi là người dùng bàn tính…

Giọng nói của Sử Văn Thánh vang lên như sấm:

– Tống kim võ thuật so tài, trận thứ hai, “Kim Toán Bàn” Tín Vô Nhị thắng “Thiết Toán Bàn” Tích Vô Hậu.

Một chữ “thắng” ngắn ngủi này, lại được đổi bằng mạng người, máu chảy và vinh nhục.