Hơn hai mươi con ngựa từ ngoại thành Hạ Quan phi nhanh đến Thải Thạch.

Đã gần đến hoàng hôn, ngựa chạy vào khe núi, trên khe núi có vô số lính canh, lại vòng vào một con đường hẹp, bên đường cỏ tranh cao vút, ẩn giấu vô số phục binh.

“Đại Hồ Tử” Trương Trấn Khuyết dường như rất hài lòng về quân đội tinh nhuệ được Ngu tướng quân huấn luyện này, dọc theo đường đi không ngừng giải thích cách bố trí binh lực, Phương Chấn Mi cũng nghiêng tai lắng nghe.

Vào hoàng hôn, bọn họ đã đến đại doanh của Ngu Doãn Văn tướng quân. Một ái tướng khác bên cạnh Ngu Doãn Văn là “Phi Chùy” Tra Lộc ra khỏi doanh chào đón, nhìn thấy Phương Chấn Mi thì rất vui mừng, cúi người chào hỏi.

Phương Chấn Mi vội xuống ngựa đỡ lấy, không để hắn thi lễ. Ngu Doãn Văn tướng quân cũng ở trong lều chờ đã lâu, nhìn thấy Phương Chấn Mi càng hân hoan.

Ba năm trước có một lần Ngu Doãn Văn gặp nạn, Phương Chấn Mi ra sức cứu giúp. Ngu Doãn Văn cảm kích ân cứu mạng Phương Chấn Mi, nhưng Phương Chấn Mi lại kiên quyết từ chối không chịu nhận thưởng. Ngu Doãn Văn rất tán thưởng khâm phục võ công và nhân phẩm của Phương Chấn Mi, từng muốn cho hắn một chức quan cao, nhưng Phương Chấn Mi vẫn không hề động tâm. Còn Phương Chấn Mi cũng cảm thấy Ngu Doãn Văn văn võ song toàn, lại không ra vẻ quan lớn, tính tình hào sảng, tận trung vì nước, cho nên cũng rất ngưỡng mộ trong lòng.

Lần này nước Kim xâm lược Hoài Bắc, Phương Chấn Mi muốn tới hội họp với Long Tại Điền, sau đó mới gặp Ngu Doãn Văn. Không ngờ trời xui đất khiến, đám người Thanh Yên Tử lại muốn bắt hắn. Phương Chấn Mi giả vờ bị ám toán muốn thăm dò sào huyệt đối phương, nhưng Ngu Doãn Văn bố trí quân lực khắp nơi, đã sớm phát hiện Phương Chấn Mi đi đến Hạ Quan. Ngu Doãn Văn đang rất vui mừng, lại nghe Phương Chấn Mi bị người khác bắt đi, vội phái ái tướng Trương Trấn Khuyết tìm cách cứu viện. Không ngờ lại làm hỏng kế hoạch của Phương Chấn Mi, khiến Phương Chấn Mi không gặp Long Tại Điền, lại đi gặp Ngu Doãn Văn trước.

Trương Trấn Khuyết cùng với Phương Chấn Mi đi qua Thủy Vị, vì biết chủ soái nhất định đang rất nóng ruột, cho nên cưỡi khoái mã đi trước báo tin. Ngu Doãn Văn vừa thấy Phương Chấn Mi đi tới, liền vui vẻ cười nói:

– Huynh đệ, làm vi huynh lo lắng quá!

Phương Chấn Mi tiến lên bái kiến. Ngu Doãn Văn bước tới đỡ lấy, cười nói:

– Chúng ta tình như anh em, còn khách sáo như vậy, chẳng phải xem thường Ngu Doãn Văn ta sao!

Phương Chấn Mi cười nói:

– Ta vừa tới Hoài Bắc đã phiền tướng quân phái người cứu giúp, cảm tạ là chuyện hiển nhiên.

Ngu Doãn Văn cười lớn nói:

– Huynh đệ ngươi không nói đến chuyện này thì thôi, nhắc tới lại là vi huynh làm hỏng đại sự. Huynh đệ ngươi làm việc thật là cao thâm khó lường.

Phương Chấn Mi khiêm tốn cười nói:

– Đây chỉ là tiểu nhân gian trá, Ngu tướng quân soi sáng rõ ràng.

Hai người vui vẻ cười lớn. “Đại Hồ Tử” Trương Trấn Khuyết và “Phi Chùy” Tra Lộc cũng ngồi chung chiếu. Phương Chấn Mi chỉ thấy trong lều trại ánh nến chiếu cao, lều bị gió thổi đến căng phồng, theo ánh nến lay động, ngoài lều có hai hàng võ sĩ cầm kích, tất cả đều eo gấu lưng hổ, mày cao mắt sắc, chính là những nam nhi Đại Tống ra sức vì nước, tận trung tận nghĩa, bảo vệ giang sơn; trong lều có rượu ngon, còn có sự hào hùng và bi tráng của người viễn chinh. Phương Chấn Mi lập tức nâng ly chè chén với đám người Ngu Doãn Văn.

Hai người tuy lâu ngày gặp lại, nhưng đại địch trước mắt, giang sơn chưa khôi phục, cả hai đều không muốn say mèm, chỉ ngà ngà say ba phần. Trong bóng đêm, Ngu Doãn Văn và Phương Chấn Mi đi lên gò cao, nhìn về chân núi phía xa. Lúc này gió gấp mây thấp, vầng trăng lạnh lẽo treo trên không, chỉ thấy dưới chân núi lều trại mấy dặm, đèn đuốc chấm chấm, bờ bên kia lại loáng thoáng có doanh trại, không biết có bao nhiêu quân đội.

Chòm râu dài của Ngu Doãn Văn phất phơ, chỉ về phía xa nói:

– Đây là quốc thổ của chúng ta, hiện nay đã bị người Kim chiếm lĩnh. Chúng ta nhất định phải dùng hết sức lực, giành lại non sông tươi đẹp này.

Phương Chấn Mi ngẩng đầu nhìn lên cao, áo trắng bay lượn trên đỉnh núi, trông thấy thủ hạ của Ngu Doãn Văn phòng bị nghiêm ngặt, ngay ngắn rõ ràng, nhưng chinh chiến nhiều năm, lại đang lâm vào cảnh nước mất nhà tan, khiến trong lòng mọi người đều yên tĩnh nặng nề.

Nơi xa không biết người nào thổi tiêu, nước sông chiếu rọi ánh đèn, hai bờ đối diện vô cùng thê lương.

Phương Chấn Mi ngâm nga:

– Chẳng biết nơi đâu kèn lau thổi, một tối chinh nhân ngó cố hương.

Hai người nhớ đến bao nhiêu người tiêu tán lưu lạc trong chiến loạn, bao nhiêu người nhịn nhục sống qua ngày, bao nhiêu người không có nhà để về, một trận chiến cũng không biết có thêm bao nhiêu hài cốt của chiến sĩ biên cương, bạc trắng bao nhiêu mái tóc của người chờ. Chỉ hận người Kim cường thế xâm lược, mà khắp nơi trên cả nước đều có người lòng son dạ sắt, không sợ cường quyền, không tiếc ném đầu đổ máu, chiến đấu đến cùng, tuyệt không khuất phục. Hai người không kìm được hát lên bài từ khẳng khái sục sôi của Nhạc Vũ Mục trước khi bị Tần Cối hãm hại.

Mối nhục Tĩnh Khang,


Chưa gội hết.

Hận thù này,

Bao giờ mới diệt.

Cưỡi cỗ binh xa,

Dẫm Hạ Lan nát bét.

Hai người đang ngâm đến lúc hào hùng, đột nhiên dưới trăng sáng, giữa mấy ngọn tùng có một người áo đen lướt qua.

Người áo đen kia vừa nhoáng lên, Phương Chấn Mi bên cạnh Ngu Doãn Văn đã không thấy nữa, chỉ để lại một câu:

– Bảo vệ Ngu tướng quân, trở về đại doanh!

Lúc ngẩng đầu chỉ thấy sau lưng người áo đen kia có thêm một cái bóng trắng phất phơ, như hạc trắng đuổi sát theo sau.

Ngu Doãn Văn thở dài nói:

– Buồn ngâm mưa tuyết động cây rừng, thả sách buông kiếm nhớ mẹ cha, đưa người một chén rượu, phủi sương trên áo lông, người vì ta khiêu vũ, ta vì người ca hát, thăm dò hang hổ đi sa mạc, đánh roi cưỡi ngựa đến Hoàng Hà… Hay cho phương chấn mi! Có bằng hữu như Phương Chấn Mi, còn mong gì nữa?

Lúc này Tra Lộc, Trương Trấn Khuyết đã gọi quân binh đi lên, bảo vệ Ngu Doãn Văn về doanh. Ngu Doãn Văn chỉ đành thở dài.

Đám bảy người Kim thái tử đi qua góc đường. Tích Vô Hậu nịnh nọt ân cần hỏi:

– Tiểu vương gia bị thương thế nào rồi?

Hạ Hầu Liệt cười lạnh một tiếng, quát lên:

– Ngươi mọc mắt chó sao? Chỉ là kiếm pháp của chó Tống, sao có thể làm thái tử bị thương?

Vẻ mặt Tích Vô Hậu hoài nghi, vẫn trả lời:

– Vâng vâng vâng…

Kim thái tử chậm rãi xoay người, nói:

– Ta vốn cố ý chịu một kiếm của Long Tại Điền.

Tích Vô Hậu ngạc nhiên nói:

– Tiểu nhân thật là ngu ngốc, không rõ thiên cơ…

Kim thái tử cười lạnh nói:

– Long Tại Điền cũng không nhìn ra, huống hồ là ngươi.

Khách Lạp Đồ trố mắt nói:

– Vì sao Thái tử lại tha cho lão già kia? Nếu thái tử đã không bị thương, để tôi trở lại đánh giết bọn chúng!

Kim thái tử cười lạnh nói:

– Ta tự có dụng ý. Hạ Hầu Liệt có biết không?

Hạ Hầu Liệt khom người nói:

– Theo ti chức biết, thái tử hành động như vậy là muốn người võ lâm ở khu vực Hoài Bắc này sinh lòng khinh địch, đến đại hội tỷ võ ngày mai mới tiêu diệt một lần. Nhưng hành động này khả năng còn có dụng ý sâu hơn, ti chức muốn thỉnh giáo thái tử!

Kim thái tử nhìn Hạ Hầu Liệt với vẻ khen ngợi, nói:

– Sau khi trở về, dưỡng thương cho tốt.

Hạ Hầu Liệt khom người cảm tạ:

– Đa tạ thái tử ưu ái, chút thương thế nhỏ này của ti chức, không tính là gì cả.

Nên biết với một câu khen ngợi này của Kim thái tử, Hạ Hầu Liệt trở về Kim doanh sẽ có bao nhiêu vinh hoa phú quý hưởng dụng không hết, chẳng trách Hạ Hầu Liệt cũng động dung, ngay cả Hoàn Nhan Trạc, Khách Lạp Đồ cũng đầy vẻ hâm mộ.

Kim thái tử khẽ mỉm cười nói:

– Kiếm pháp của Long Tại Điền quả thật không tệ, nhưng đã trúng một chiêu “Khinh Yên chưởng” của ta, trận chiến ngày mai đã là nỏ mạnh hết đà.

Hạ Hầu Liệt cúi đầu hỏi:

– Chỉ là ti chức vẫn không rõ, sao không giết Long Tại Điền trước rồi mới ước hẹn ngày mai?

Kim thái tử nói:

– Một khi Long Tại Điền chết, đám người võ lâm Hoài Bắc tự biết không hi vọng thắng, có khả năng tránh mà không chiến, không dụ Phương Chấn Mi ra được, vậy kế hoạch thật sự của chúng ta sẽ không thể tiến hành. Nếu hào kiệt võ lâm Hoài Bắc đều tụ tập bên cạnh Ngu Doãn Văn, thật sự rất khó thi hành, hơn nữa đến bây giờ Phương Chấn Mi vẫn không xuất hiện. Vì vậy ta giả vờ dùng chưởng đổi kiếm, cố ý khiến Long Tại Điền cho rằng ta cũng bị thương, hắn nhất định sẽ gắng gượng không ngã, vừa lúc có thể thực hiện kế sách giương đông kích tây, ngầm vượt Trần Thương của chúng ta ngày mai. Thậm chí ngày mai có thể tiến hành cùng lúc, Thanh Yên Tử sư đệ nơi đó có thể lấy được đầu chó của Ngu tặc, còn chúng ta thì tàn sát hết cao thủ Hoài Bắc, đánh chết Phương Chấn Mi, uy chấn Trung Nguyên, không phải tuyệt sao!

Khách Lạp Đồ, Hoàn Nhan Trạc, Tích Vô Hậu nghe được mặt mày hớn hở, cười lên sằng sặc, vô cùng cuồng vọng.

Hạ Hầu Liệt cũng hớn hở ra mặt, lại hỏi:

– Nhưng chuyện này quan hệ trọng đại, đám người Thanh Yên Tử có đảm nhiệm được không?

Kim thái tử ngẩng mặt lên trời không nói gì, một hồi lâu mới nói:

– Ta biết Thanh Yên Tử sư đệ võ công không tệ, lại túc trí đa mưu, một khi gặp phải Phương Chấn Mi, chắc hẳn có thể thoát được. Chỉ cần hắn có thể khiến Phương Chấn Mi đi đến Hạ Quan, ta nhất định có thể đánh chết Phương Chấn Mi, mà đám người Thanh Yên Tử cũng có thể lấy thủ cấp của Ngu Doãn Văn.

Hạ Hầu Liệt nói:

– Thái tử không cần lo lắng, mai sẽ là ngày đám người Tống ở Hoài Bắc mất vía chạy trốn.

Kim thái tử im lặng một lúc, sau đó nói:

– Trận chiến ngày mai, ta không hề lo lắng. Chỉ là gần đây chúng ta gặp phải quân dân Đại Tống, lại không hề tham sống sợ chết giống như chúng ta nghe nói, ngược lại đều là nam nhi vì nước không tiếc ném đầu đổ máu. Ta lo lắng là, không biết trong giang sơn Đại Tống còn có bao nhiêu hào kiệt như vậy.

Trăng thanh, gió mát, cổ tùng, bóng đen kia trượt đi như gió, nhưng vẫn không thoát khỏi Phương Chấn Mi đuổi theo.

Bóng đen kia chợt dừng lại, xoay người, chậm rãi nói:

– Ngươi đến rồi.


Phương Chấn Mi ngẩn ra, nói:

– Là ngươi.

Bóng đen kia không phải ai khác, chính là Thanh Yên Tử.

Phương Chấn Mi nói:

– Ngươi ban đêm xông vào quân doanh, là vì chuyện gì?

Thanh Yên Tử cười nói:

– Muốn dụ ngươi đi ra.

Phương Chấn Mi nói:

– Hả?

Thanh Yên Tử đột nhiên bước tới một bước, cúi đầu rút đao, chém ra một đao.

Ánh đao chợt lộ, đao thế kinh người.

Đáng tiếc hắn lại gặp phải Phương Chấn Mi. Phương Chấn Mi vừa ra tay đã bắt lấy thân đao.

Thanh Yên Tử đột nhiên bỏ đao lui lại.

Phương Chấn Mi không ngờ đến chuyện này, vẫn cầm lấy thân đao. Thanh Yên Tử nói:

– Chính là thanh đao này.

Phương Chấn Mi nhìn kim đao trong tay, nói:

– Kim đao của Hoài Bắc thế gia Đinh gia?

Thanh Yên Tử gật đầu nói:

– Đúng vậy, Đinh Đông Đình đã chết rồi.

Sắc mặt Phương Chấn Mi trầm xuống, hỏi:

– Là ngươi giết?

Thanh Yên Tử cười khổ nói:

– Nếu là ta giết, còn dám tới đây sao?

Phương Chấn Mi lại nói:

– Xin thỉnh giáo mục đích?

Thanh Yên Tử nói:

– Không dám. Người này chết trong tay lạt ma Khách Lạp Đồ nổi tiếng khu vực Miêu Cương Tây Vực, mất mạng ở Vu Hồ.

Phương Chấn Mi hỏi:

– Khách Lạp Đồ sao lại đi đến Hoài Bắc?

Thanh Yên Tử nói:

– Không chỉ có Khách Lạp Đồ, ngay cả Hoàn Nhan Trạc, Tích Vô Hậu cũng đến rồi.

Phương Chấn Mi lại hỏi:

– Mấy tên ma đầu này gặp nhau làm gì?

Thanh Yên Tử nói:

– Còn có Hạ Hầu Liệt cũng đến rồi.

Phương Chấn Mi động dung nói:

– Nghe nói người này chiêu pháp ác liệt, nội lực thâm hậu, xuất thủ rất tương tự với Ngã Thị Thùy, hơn nữa còn là cao thủ đỉnh cấp của Kim doanh. Hắn cũng tới rồi, chẳng lẽ có liên quan đến quân Kim xâm lược?

Thanh Yên Tử tức giận nói:

– Không sai, cầm đầu bốn người bọn họ chính là Kim thái tử Trầm Ưng.

Phương Chấn Mi giật mình hỏi:

– Có phải Kim Trầm Ưng đệ tử thân truyền của Tây Vực Song Tiên?

Thanh Yên Tử đáp:

– Đúng vậy.

Phương Chấn Mi nói:

– Ta có một điểm không hiểu.

Thanh Yên Tử nói:

– Cứ nói!

Phương Chấn Mi nói:

– Các hạ nói cho ta biết những chuyện này, có dụng ý gì?

Thanh Yên Tử hờ hững nói:

– Bởi vì hôm nay, mấy người mà ta nói trước đó đã đả thương Long Tại Điền lão anh hùng, mà vào ngày mai, bọn họ đã ước chiến quần hào Hoài Bắc, muốn tàn sát toàn bộ. Buổi trưa ngày mai, bọn họ sẽ chiến đấu tại lôi đài quảng trường thành Hạ Quan.

Phương Chấn Mi động dung hỏi:

– Làm sao ngươi biết được chuyện này?


Thanh Yên Tử nói:

– Thực ra Kim thái tử chính là con nuôi của sư phụ ta. Chúng ta tới Hoài Bắc này, là vì muốn đánh bại hào kiệt Trung Nguyên, để gia tăng thanh thế cho nước Đại Kim.

Phương Chấn Mi hỏi:

– Vậy tại sao ngươi lại mạo hiểm khó khăn, nói cho ta biết?

Thanh Yên Tử thở dài nói:

– Ta cũng là người Tống.

Trăng sáng chiếu rọi, ngọn tùng khẽ động, dưới núi doanh trại liên miên mấy chục dặm. Một mảnh trăng sáng chiếu rọi núi sông thật đẹp. Gió núi thổi tới, tay áo Phương Chấn Mi tung bay, trang phục gọn gàng của Thanh Yên Tử cũng đang lay động.

Phương Chấn Mi nói:

– Đa tạ!

Thanh Yên Tử bỗng nói:

– Bình sinh ta không thích thiếu ân tình người khác, hôm nay nhờ ơn không giết, hiện tại xem như đã báo đáp, hai bên không nợ gì nhau.

Phương Chấn Mi cảm thán:

– Thực ra ta căn bản không chính thức giao thủ với ngươi, có ân tình gì?

Thanh Yên Tử trầm mặc một lúc, sau đó nói:

– Vậy ngươi định thế nào?

Phương Chấn Mi hét một tiếng, nói:

– Trận chiến ngày mai, ta thề sẽ chiến đấu đến cùng với hắn!

Gió gấp, lá tùng rơi xuống như mưa. Dưới trăng sáng, tiếng hét này của Phương Chấn Mi khiến Thanh Yên Tử khẽ giật mình một cái.

Cuối cùng Thanh Yên Tử quay người nói:

– Cáo từ!

Lập tức xoay người rời đi, chợt để lại một câu:

– Tây Vực Song Tiên là gia sư, nhưng chúng ta không học được nửa thành võ nghệ của bọn họ, còn Kim Trầm Ưng lại có năm sáu thành trở lên. Ta hi vọng ngươi sẽ đánh bại hắn.

Gió động lá tùng rơi, thân thể linh hoạt của Thanh Yên Tử cuối cùng biến mất giữa vách núi ảm đạm. Phương Chấn Mi nhìn xuống trận doanh dưới chân núi, thấy lửa trại rải rác, lính canh trải dài mấy chục dặm, trăng sáng gió mát, lại kêu lên một tiếng buồn bã, phi thân xuống núi…

Hắn quyết định thúc ngựa suốt đêm, chạy về Hạ Quan, đành phải không từ mà biệt Ngu Doãn Văn.

– Không! Đệ muốn đi theo Long đại ca, ngày mai quyết một trận tử chiến với giặc Kim!

Ninh Tri Thu cao giọng nói.

Long Tại Điền than:

– Ninh tứ đệ, chúng ta đã ước hẹn với Ngu tướng quân, trưa ngày mai gặp nhau tại miếu sơn thần núi Ngũ Long. Hiện tại chúng ta đang chờ giao chiến với Kim Trầm Ưng, không thể phân thân, nên phải có người kịp thời thông báo cho Ngu tướng quân, để ngài trở lại đại doanh, không cần mạo hiểm.

Ninh Tri Thu nói:

– Thông báo cho Ngu tướng quân tất nhiên phải làm, nhưng sao đại ca không cử người khác đi? Đệ tự nguyện ngày mai quyết chiến với giặc Kim!

Long Tại Điền nói:

– Thông báo cho Ngu tướng quân là chuyện cơ mật. Hiện nay gian tặc bán nước khắp nơi, chó Kim chỉ hận không thể giết chết Ngu tướng quân. Chuyện quan trọng như vậy, ta cần tìm một người cơ trí và võ công đều cao để liên lạc, đệ bảo ta tìm ai đây?

Trước phòng ánh nến lay động, mỗi người đều cảm thấy hơi hoảng hốt.

Ninh Tri Thu trầm ngâm một lúc, vẫn kiên trì nói:

– Sao đại ca không cử nhị ca, tam ca đi?

Tín Vô Nhị dùng tay vỗ nhẹ lên vai Ninh Tri Thu, nói:

– Trận chiến ngày mai, chúng ta cũng muốn dốc hết toàn lực.

Ninh Tri Thu xấu hổ nói:

– Đệ biết võ công của mình không bằng nhị ca, tam ca, nhưng trận chiến ngày mai, đệ…

Bao Tiên Định nghiêm mặt nói:

– Tứ đệ, đệ làm vậy là không đúng rồi. Thông báo cho Ngu tướng quân cũng là đại sự quan hệ đến quốc gia, đệ là người thích hợp nhất. Hơn nữa đệ là người có gia thất, đại ca lãnh tụ quần hùng, không thể không có mặt chủ trì; còn ta và tam ca của đệ đều độc thân, không có gì vướng bận. Đệ đã lập gia đình, sao có thể không suy nghĩ một chút cho vợ con. Nếu đệ muốn liều mạng, Ngu tướng quân xuất binh ở Thải Thạch, còn phải nhờ đệ chỉ huy quân dân Hạ Quan.

Ninh Tri Thu ngây ra một lát, cuối cùng nắm chặt tay, thở dài một tiếng, nói:

– Được, đệ đi thông báo cho Ngu tướng quân.