Chạng vạng ngày hè ở Lệ Thành, ánh chiều tà tắt dần.

Cả bầu trời bị màn đêm bao phủ, không khí mát mẻ, gió cuốn theo hơi nước xâm nhập vào không khí khô nóng từng chút một.

Con ngõ tối tăm không có một tia sáng, ngõ nhỏ rất sâu, hơi ẩm thấm trên vách tường, chân tường còn mọc đầy rêu xanh.

Cuối chỗ rẽ của ngõ nhỏ có một khoảng trống vừa đủ để đỗ ô tô, bóng đèn vàng tỏa ra ánh sáng mờ ảo.

Chàng trai châm điếu thuốc ngậm bên môi, ánh lửa chiếu sáng nửa bên mặt, sống mũi cao thẳng cùng đường quai hàm thanh tú hiện ra giữa ánh lửa ẩn hiện trong ánh lửa.

“Chân của Hạo Tử, ai đó nên đền cho nó.”

Giọng của anh không nặng không nhẹ, mang âm hưởng bạc hà thanh mát.

Anh cúi người xuống cầm gậy bóng chày vương vãi, cổ tay đang giơ xuống đột nhiên dừng lại, anh ngước mắt nhìn bóng dáng mảnh khảnh đang đứng ngược sáng, nheo nheo mắt nhưng không thấy rõ mặt mũi người tới, anh nhếch môi cười, “Em gái nhỏ muốn tiếp tục xem à? Đổ máu xong cẩn thận đêm gặp ác mộng.”

Tạ Du ngẩn ra mấy giây, bất giác nín thở nhìn chằm chằm bóng đen trên mặt tường, bình thường cô không tới những chỗ như này, gia đình cũng không cho phép cô chạy lung tung.

Nhưng mà Đại Hắc dựng ổ ở đây, anh trai cô lại không cho phép cô nuôi chó, nên cô chỉ có thể lén lút đến cho nó ăn vào thời gian tan lớp vũ đạo.

Hôm nay lúc tan học đã muộn, lại bị tắc đường, mãi đến bây giờ mới tới cho nó ăn được, không ngờ còn đụng phải đánh nhau.

Cô hoàn toàn quên mất phải làm gì, tay chân lạnh cóng, trái tim nảy lên kịch liệt, từ góc của cô nhìn sang phía đó chỉ có thể thấy bóng dáng một chàng trai đang đập vào mặt tường.

“Làm sao? Muốn giúp anh đây dạy dỗ đám người này à?” Chàng trai dẫm lên cổ tay người dưới chân, anh nhấc gậy bóng chày lên, giọng điệu lười biếng.

Mí mắt Tạ Du khẽ chớp chớp, cô cắn môi dưới, túm góc áo lắc đầu, thức ăn cho chó trong tay vương vãi khắp nơi, sửng sốt vài giây sau mới xoay người loạng chà loạng choạng chạy về phía đầu ngõ.

Thấy người rời đi, Phó Đình Sâm nhìn đống thức ăn cho chó rơi đầy đất, thoáng liếc qua cái ổ nhỏ trong góc, chăn bông sạch sẽ phơi ra ngoài, cái ổ nhỏ đã bị phá tan, anh hít sâu một hơi thuốc, trung chuyển một vòng trong khoang phổi mới lại chậm rãi phun ra vòng khói.

Đôi mắt hoa đào cong cong, nở nụ cười như có như không nhìn sáu người lăn lộn trên mặt đất, môi mỏng cong lên rất nhẹ, tay anh cầm gậy bóng chày nhẹ nhàng dí vào chỗ xương hông của tên nọ, “Bảo ông chủ các người, tự tới gặp ông nội Phó Đình Sâm của hắn!”

Dứt lời, cánh tay giơ lên, gậy bóng chày đập mạnh xuống chỗ xương hông của tên nọ. Tên nọ hét một tiếng thảm thiết, một loạt tiếng động cơ xe máy từ xa đến gần đầu ngõ, bầu không khí tức khắc ngập mùi xăng.

Vốn đang khom lưng nhặt túi thức ăn cho chó, Phó Đình Sâm bỗng dừng lại ngẩng đầu nhìn về phía bóng người vẫn chưa chạy ra khỏi con ngõ, anh trầm giọng chửi rủa, dập tắt điếu thuốc lá trên môi, chạy nhanh tới.

Tạ Du còn chưa chạy ra khỏi ngõ nhỏ đã bị ánh đèn pha mấy đầu xe máy làm lóa mắt, mấy cái xe máy gầm rú xông đến, không kịp giảm tốc độ, có lẽ cũng không có ý định giảm tốc độ, đâm thẳng tới chỗ cô.

Ngõ nhỏ rất hẹp, lại không có bất cứ thứ gì che chắn, Tạ Du không kịp tránh, đột nhiên cơ thể bị kéo từ phía sau, vòng eo cô được một bàn tay kéo qua một bên, đầu đâm vào khuôn ngực rắn chắc làm sụn mũi bị đau, cô vươn tay cẩn thận xoa mũi.

Mãi sau cô mới chợt nhận ra, đầu gối và khuỷu tay đau đớn dữ dội, những viên sỏi cát thô ráp dính vào miệng vết thương, nước mắt cô tuôn rơi ngay lập tức.

Lưng Phó Đình Sâm đập vào mặt tường cứng, anh rên một tiếng, đang muốn đứng dậy thì cảm giác chất lỏng nhỏ xuống mặt mình, trong lòng anh giật một cái, mượn ánh đèn nhìn hốc mắt đỏ hoe của cô gái nhỏ trong ngực, nước mắt đang lã chã rơi.

Mái tóc đen dài của cô gái rối tung xõa trên vai, một phần nhỏ rủ ở cổ anh, trong lòng anh như bị lông vũ khẽ cào cào, ngứa ngáy khó chịu.

Thấy cô không sao, anh nhẹ nhõm thở phào, nếu cô gái nhỏ bị thương nặng, chuyện của anh sẽ không thể giấu được.

Gia đình mà biết anh chạy tới Lệ Thành đánh nhau chắc muốn nửa cái mạng của anh.

“Phó Đình Sâm.” Tên cầm đầu thong thả đi tới, hai mấy người xuống xe máy đứng chặn bịt kín đầu ngõ.

Thấy trong lòng Phó Đình Sâm còn ôm một cô gái nhỏ, môi hắn nhếch lên một nụ cười, “Ở Yến Thành rất khó động vào mày, nhưng ở Lệ Thành thì không phải do Phó Đình Sâm mày định đoạt.”

“Lý Nham.” Phó Đình Sâm đứng lên, kéo Tạ Du ra phía sau, “Ân oán giữa chúng ta không liên quan đến cô bé này, để cô ấy đi đi.”

Lý Nham cười khẩy, “Phó thiếu thương hoa tiếc ngọc từ khi nào vậy?” Hắn đánh giá Tạ Du, thấy có chút quen mắt nhưng nhất thời không nhớ nổi đã gặp ở đâu, hắn quay đầu nhìn về phía Phó Đình Sâm, nhướng mày, “Con bé này xinh đẹp đấy, chẳng trách gái loại nào mày cũng thấy chướng mắt, hóa ra mày thích loại này.”

Phó Đình Sâm nghiêng đầu, giọng thì thầm, “Mang điện thoại không?”

Hốc mắt Tạ Du đỏ hoe, cô nắm chặt góc áo Phó Đình Sâm, giống như một bé thú sợ bị vứt bỏ, cẩn thận ngước mắt nhìn anh, gật đầu rồi lại lắc đầu.

Hôm nay cô tan học quá muộn, điện thoại đã hết pin lúc cô ra khỏi phòng múa, vốn định qua đây cho Đại Hắc ăn xong sẽ quay trở lại chờ tài xế ngay, không mất lâu lắm, ngày trước chỗ này là thế giới của các chú chó lưu lạc, cực kỳ an toàn, ai ngờ lại gặp phải loại chuyện như này.

Phó Đình Sâm thấy khuôn mặt nhỏ của cô trắng bệch, anh nhét điện thoại mình vào tay cô, “Không mật khẩu, gọi cho số đầu tiên của danh bạ, không được báo cảnh sát.”

Nói xong, anh nhìn về phía Lý Nham, “Bớt nói vớ vẩn, cùng nhau lên đi, đánh xong ông đây còn phải bắt kịp chuyến bay.”

Lý Nham cũng đoán chắc Phó Đình Sâm không toan tính muốn làm to chuyện này lên, hắn lui về sau hai bước phất tay gọi người phía sau, “Người tới là khách, tiếp đãi Phó thiếu cho tốt.”

Mặt mày Phó Đình Sâm âm trầm, giữa mày toát vẻ giận dữ, nếu chỉ mình anh, có tay trần chọi hai mấy người cũng vẫn có phần thắng, nhưng thêm cô gái nhỏ phía sau là cả một vấn đề.

Anh chống tay vào tường, nhấc chân đá vào đầu hai tên đang xông tới, lúc nghe được giọng nói báo địa chỉ run run của Tạ Du, anh hơi nhướng mày, mẹ nó giọng nói bé này ngọt thế!

Vừa xinh đẹp lại mềm mại, quả thật lấy mạng người!

Khóe mắt quét qua thấy có tên định đánh cô gái nhỏ, quyền cước như vũ bão, chân dài tung qua đá tên đó ra xa.

Tạ Du sợ hãi nắm chặt điện thoại nhìn càng ngày càng nhiều người vây tới, trong lúc hoảng loạn cô muốn gọi dãy số đã khắc sâu trong lòng kia, nhưng còn chưa kịp bấm số xong, cổ tay đã bị túm chặt, “Tin tôi, tôi sẽ đưa em ra ngoài một cách an toàn.”

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Phó Đình Sâm, chợt phát hiện đôi mắt anh xinh đẹp đến ngỡ ngàng, mắt hoa đào hơi cong lên, mí mắt mỏng hơi gấp lên trên, lúc lướt mắt qua như mang theo ma lực nào đó, tự nhiên khiến người ta yên tâm. 

Cô nắm chặt điện thoại vừa lo lắng nhìn Phó Đình Sâm che ở trước mặt cô, vừa nhìn về phía đầu ngõ, chắc Đại Hắc sẽ nhanh quay lại nhỉ.

Nó hống hách nhất, không bao giờ cho phép đồng bọn khác ở trong ổ của nó, cô đành phải dựng riêng ổ cho các chú chó khác ở một ngõ gần đó.

Nghĩ đến đây, đột nhiên đằng sau đám người vang lên mấy tiếng chó sủa, vài con chó cỡ lớn lao vào che chắn phía trước Phó Đình Sâm và Tạ Du, nhe răng điên cuồng sủa đám người trước mặt. Cùng lúc đó, đám chó tứ phía ngõ nhỏ như bị đánh thức, tụ tập hết về đây.

Phó Đình Sâm nhân cơ hội kéo Tạ Du lao ra khỏi ngõ, chân dài bước tới bên một chiếc xe máy, anh giữ chặt tay Tạ Du bên hông, đội mũ bảo hiểm lên đầu cô, “Ôm chắc vào, eo anh đây không dễ ôm thế đâu, đúng là hời cho em rồi!”

Cũng may đang đội mũ bảo hiểm, anh không nhìn thấy được vẻ mặt xấu hổ của cô, Tạ Du vừa muốn rút tay về, ánh mắt thoáng nhìn thấy đám người đang đuổi tới đây, cánh tay lại thắt chặt hơn, ôm chặt lấy eo anh giống như ôm cọng rơm cứu mạng.

Khóe môi Phó Đình Sâm sung sướng nhếch lên, nhìn con chó đen cầm đầu, thấy nó đang ở xa nhìn chằm chằm anh một cách cảnh giác, anh cười thầm, “Con chó này thông minh đấy.”

Hô to, “Đừng lo, nhất định sẽ bảo vệ cô ấy an toàn.

Phó Đình Sâm nói xong, con chó đen nhìn anh thật sâu, “Gâu” một tiếng dữ dằn xong lắc đít xoay người chạy về phía đám Lý Nham đang bị bao vây bởi đàn em của nó.

Tạ Du ngây ngốc nhìn con chó đen dữ tợn, đây là Đại Hắc vẫn hay lăn trên đất làm nũng tỏ vẻ đáng yêu đó sao?

Không kịp nghĩ thêm, Phó Đình Sâm đã nổ máy phóng xe lên đường.

Nhưng rốt cuộc chó cũng không ngăn được người, đám người phía sau dần thoát khỏi vòng vây của Đại Hắc và đuổi theo, động cơ xe máy cào lướt trên mặt đường, tiếng lốp xe ma sát với đường nhựa để lại những âm thanh chói tai.

Phó Đình Sâm nhìn Lý Nham đang đuổi theo sau qua gương chiếu hậu, dù sao cũng là tay đua chuyên nghiệp, có bị vướng chậm vài phút cũng vẫn có thể rút ngắn khoảng cách đuổi kịp trong một thời gian ngắn.

Anh cúi thấp người xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Du, “Ôm chặt vào, tôi đưa em đi chơi chút kích thích.”

Tạ Du không nghi ngờ gì, dính sát cả người vào sau lưng anh.

Quần áo mùa hè mỏng manh, có thể cảm nhận rõ ràng đường cong mềm mại phía sau, thậm chí hương thơm trên người cô gái còn theo gió bay tới chóp mũi.

Cả người Phó Đình Sâm cứng đờ, chửi thầm một tiếng, cắn răng chịu đựng nhấn ga.

Thân xe gần như dán mặt đất, lốp xe ma sát mặt đường tạo âm thanh chói tai, cả xe máy vụt qua ngã tư làm Tạ Du càng ôm chặt hơn.

Lý Nham rõ ràng cũng đoán được ý định của anh, nhưng đúng lúc gặp đèn đỏ, bị ngã tư giao cắt ngăn lại, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Đình Sâm dựng ngón giữa với mình phóng khoáng thoát thân.

Tạ Du chưa từng trải nghiệm chuyện gì quá kích thích, cũng chưa từng gần gũi không có khoảng cách nào với người con trai khác như vậy, cô có thể gửi được mùi thuốc lá thoang thoảng cùng mùi chanh ngọt ngào trên người anh qua mũ bảo hiểm.

Không làm người ta thấy ghét bỏ, ngược lại còn mang theo chút cảm giác thân thuộc.

Trong đầu cô bỗng nhiên lóe lên một phân đoạn nào, khi cô muốn tiếp tục nhớ lại thì đầu đột nhiên đau đớn như kim châm.

Tạ Du vẫn luôn có cảm giác ký ức của mình như bị phong ấn, nhưng lúc cô cố gắng tìm kiếm điểm phi logic trong những ký ức hiện có, lại đều có thể gắn kết chúng một cách chặt chẽ.

Ngoại trừ những cảnh tượng thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ, dường như muốn nhắc nhở đi nhắc nhở lại những gì cô đã trải qua.

Cảm giác phân tách này thường làm cô thấy hoảng hốt, không biết những tình tiết đáng sợ đó rốt cuộc là thật hay giả.

Phó Đình Sâm dừng xe ở bệnh viện, anh tắt máy, một chân dài chống xuống.

Thấy cô gái nhỏ vẫn còn ôm anh chưa hoàn hồn lại, ngón tay anh vừa tháo mũ bảo hiểm trên đầu cô xuống, khóe môi vừa nhếch lên nở nụ cười tà mị, “Sao nào? Không nỡ bỏ tôi ra à?”