Phó Đình Sâm bị dáng vẻ ngốc nghếch của cô chọc cười, giơ tay gõ nhẹ lên trán cô một cái: “Ngốc nghếch”.

Tạ Du dùng tay che trán bất mãn nhìn Phó Đình Sâm.

Phó Đình Sâm ngược lại phát hiện biểu cảm của Tạ Dù trước mặt anh tương đối phong phú, lần đầu tiên hai người gặp nhau cô vẫn rất sợ người lạ, luôn nép mình vào trong góc, bây giờ thế mà lại dám chọc tức anh rồi.

Anh dẫn theo cái đuôi đang tức giận đi xuống lầu, từ giỏ xe cầm ra một lon coca sau đó khui ra đưa cho cô: “Uống đi”.

Tạ Du lập tức cầm lấy, vui vẻ uống một ngụm, đồ uống lạnh có ga làm đầu lưỡi cô hơi tê tê, khí ga lạnh tràn từ cổ họng xuống dạ dày khiến người ta cảm thấy thư thái toàn thân.

Phó Đình Sâm nhìn cô uống no xong lại đặc biệt dắt xe đạp dẫn cô đi dạo thêm vài khoa khác.

Tạ Du nhớ đến nửa lon coca chưa uống hết, chỉ hận bụng mình không đủ to để uống hết cả lon, liếm môi nghĩ bụng sẽ mua thêm để uống, hoàn toàn quên đi lời Tạ Diệc đã nói.

Hai người không hề biết lúc này diễn đàn của trường dường như đã bùng nổ, có hai bài viết liên quan đến họ đã xếp thứ nhất và thứ hai trên bảng tin.

“Woa! Phó Đình Sâm dẫn bạn gái đi dạo trong khuôn viên trường, nghi ngờ là sinh viên năm nhất khoa Vật lý”.

“Nữ thần giành vinh quang cho Đại học Yến Thành, đè bẹp trường nghệ thuật nào đó”.

Vào lúc mọi người đang nhao nhao nghe ngóng về vị nữ thần này thì trên diễn đàn trường xuất hiện hai tấm ảnh.

Một tấm là Phó Đình Sâm đang ngồi trên ghế trong phòng chờ, chống tay nhìn nữ sinh đang điền thông tin trước mặt.

Một tấm khác là Phó Đình Sâm lấy lon coca từ giỏ xe rồi khui đưa cho Tạ Du, nhìn cô uống một cách đầy thoả mãn.

Đôi mắt đào hoa lạnh lùng bình thường giờ đây khẽ nhếch lên, đuôi mắt mảnh mai mang vẻ dịu dàng chưa từng thấy qua.

Phó Đình Sâm cố tình dẫn Tạ Du đi dạo vài vòng trong khuôn viên trường, anh thừa biết sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng Tạ Du không biết, cô vẫn đang ngồi trên yên sau xe đạp do dự liệu tối nay mình có nên đến Phó Gia ăn cơm hay không.

Lần trước có Tạ Trình ở đó, anh ấy ứng đối với tất cả mọi người, cô chỉ phụ trách hai việc là chào hỏi mọi người và ăn cơm. Gần đến tối cô lại càng hồi hộp, tim trong lồng ngực đập thình thịch, lôi lôi góc áo của Phó Đình Sâm, nhìn thấy anh quay đầu lại thì mắt không ngừng nhìn về phía sau: “Có thể, có thể…”

“Không thể”.

“Ò”, cái đầu nhỏ đang ngẩng cao ngoan ngoãn lùi về phía sau.

***

Phó gia thật sự là một ngôi nhà cổ đích thực, mặc dù bên trong đã được sửa sang nhưng vẫn khác với ngôi nhà cổ kiểu phương Tây của Tạ gia, bước vào căn nhà như bước vào đại viện cổ đại ngày xưa.

Tạ Du bước đi sau Phó Đình Sâm, sợ đi lạc đường, đây không phải là lần đầu tiên cô đến đây nhưng là lần đầu cô đi con đường dài đến vậy, cô cảm giác như Phó Đình Sâm cố ý dẫn cô đi dạo bừa.

Trước khi đến nhà chính, Phó Đình Sâm nhận một cuộc điện thoại, đầu bên kia có tiếng một cô gái khóc lóc kể lể sau đó cả người anh trở nên âm trầm đôi lông mày trở nên tàn nhẫn, đuôi mắt đỏ rực lên.

Tạ Du cảm nhận được khí lạnh trên người anh, hai người đi qua một cái sân nhỏ bốn bề không có người.

Phó Đình Sâm bất ngờ kéo Tạ Du vào khu núi nhân tạo, sau đó nhấc người cô đặt lên tảng đá, hai mắt nhìn thẳng vào cô, hai chân của Tạ Du đung đưa trên không không thể chạm đất.

Trong núi giả chỉ có ánh sáng chiếu vào từ bên ngoài, bên trong núi giả khá thấp, Tạ Du đứng thẳng người lên vẫn đủ nhưng Phó Đình Sâm thì chỉ có thể khom eo, hai người đứng cùng một chỗ khá là chật hẹp.

Gió mát từ trong động thổi qua, Tạ Du sờ sờ cái cổ lạnh ngắt sợ hãi nhìn Phó Đình Sâm: “Anh…anh tiểu Phó”.

Phó Đình Sâm đứng che khuất ánh sáng, cô không nhìn rõ cảm xúc trong mắt anh, chỉ ngửi thấy mùi thuốc lá và mùi chanh nhàn nhạt toả ra. Tạ Du hít hít mũi nghi hoặc nhìn anh.

Trong đầu Phó Đình Sâm lúc này chỉ nghĩ đến lời Hạ Tống nói, đôi mắt đen láy như đầm nước lạnh không đáy,: “Nhuyễn Nhuyễn, em có cảm thấy anh là người tốt không?”.

Tạ Du vô thức thu người về phía sau, gật gật đầu.

Khí lạnh trên người của Phó Đình Sâm lập tức tản đi, từ trong túi áo rút ra một điếu thuốc, đem bật lửa đặt vào tay của Tạ Du, ngậm điếu thuốc vào miệng lạnh giọng nói: “Châm thuốc cho anh”.

Các ngón tay của Tạ Du hơi run, cô bật trượt vài phát không ra lửa, vào lúc Phó Đình Sâm gần như mất kiên nhẫn, một ngọn lửa bùng lên làm tóc của Phó Đình Sâm sắp bị cháy xém.

Tạ Du nhìn ngọn lửa đang mồi đầu thuốc, đôi môi đỏ của anh trở nên thật nổi bật trong ánh lửa mờ ảo.

Phó Đình Sâm hít điếu thuốc vài hơi thật sâu sau đó nhả ra vài vòng khói trắng, khói trắng bị không khí làm tản ra, khuôn mặt anh trở nên mờ ảo.

“Anh Tiểu Phó…”

Phó Đình Sâm lấy tay che miệng cô lại, đặt lòng bàn tay trên miệng cô rồi cúi đầu in từng dấu hôn lên đó. Dù vậy nhưng anh vẫn luyến tiếc hôn thêm hai lần nữa rồi bỏ tay xuống dưới ánh mắt kinh ngạc của Tạ Du. Anh dựa lưng vào bức tường đá lạnh lẽo phía sau, cong đôi chân dài dẫm lên tảng đá Tạ Du đang ngồi, cong môi cười: “Sau này còn dùng ánh mắt này nhìn anh thì lần sau anh hôn sẽ là em đấy”.

Tạ Du được Phó Đình Sâm bế xuống đất, anh uể oải dựa trên tảng đá, lòng bàn tay bị hòn đá sắc nhọn làm cho chảy máu: “Em đi trước đi, nói với bà nội một tiếng là tối nay tôi phải ra nước ngoài tham gia cuộc thi”.

Tạ Du mặt đầy bất mãn, rõ ràng trước đó vẫn rất tốt, đột nhiên biến thành người như vậy chứ, đôi mắt ướt át nhìn xuống hai chân mềm nhũn, không chịu nghe lời của anh.

Phó Đình Sâm từ trong chỗ tối đi ra, cô phát hiện đuôi mắt anh đỏ đỏ, trong mắt dường như đang cố gắng kiềm chế thứ gì.

Anh mỉm cười, đôi mắt đào hoa uốn cong: “Đúng là không có cách nào với em”.

Tạ Du nhìn bàn tay chảy máu của anh bị chọc thủng một cái lỗ nhỏ, nhưng anh lại không để tâm chút nào, đôi mắt sáng của cô nhìn anh chằm chằm.

Phó Đình Sâm bị cô nhìn đến mềm lòng đành giơ tay ra trước mặt cô.

Cô từ trong túi lấy ra một miếng băng cá nhân, thổi nhẹ vào lòng tay của anh, nghiêm túc giúp anh dán nó lên:

“Được rồi”.

Phó Đình Sâm nhẹ nhàng sờ vào đầu cô, “Ở trường nhớ ngoan ngoãn đợi anh, trở về sẽ bảo vệ cho em”.

Tạ Du không bbiết tại sao anh lại đột nhiên trở nên đa cảm như vậy, cũng không biết phải an ủi như nào, chỉ chậm rãi gật đầu, nhẹ giọng: “Vâng”.

Sau khi ăn tối xong Tạ Trình đến đón Tạ Du về, cô ngồi dựa vào cửa xe nhìn thành phố rực rỡ bên ngoài trầm lặng không nói gì.

Nhân lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, Tạ Trình quay về phía sau sờ lên đầu Tạ Du:U U, thằng nhóc Phó gia ức hiếp em sao?”.

Tạ Du quay người lại lắc đầu, cúi đầu vê vê ngón tay, “Không có, anh ấy… rất tốt”.

Tạ Trình nhận ra được sự do dự của cô, “Em không cần thường xuyên đến Phó gia, người lớn trong nhà đã đến cảm ơn rồi, em an tâm học hành tránh thằng nhóc nhà đó xa một chút”.

Tạ Du lanh lợi gật đầu nhưng trong lòng không hề tán thành, ban nãy hình như anh ấy rất buồn.

“U U ngoan, hệ thống bảo an ở đây rất tốt nhưng một mình em sống bên này cũng phải cẩn thận, buổi tối nhớ khoá cẩn thận cửa chính và cửa sổ”.

Đèn phía trước chuyển từ màu đỏ sang vàng vài giây sau lại chuyển sang xanh lục. Sau khi rẽ vào một đường nhỏ, Tạ Du mới mở miệng: “Anh, anh tiểu Phó…Phó Đình Sâm thật sự không nên chọc vào sao?”.

Tạ Trình nhìn Tạ Du thật sâu, đôi mắt sắc bén của anh ấy trầm xuống một chút: “Cậu ta bề ngoài đàng hoàng nhưng rất tâm cơ, người khác tiến một bước thì nghĩ đến tiến hai ba bước nhưng cậu ta mới bước một bước lại nghĩ đến tiến mười bước”.

“Có một chút năng lực nhưng thủ đoạn tàn nhẫn”.

Trong lòng Tạ Du lửng lơ, nghĩ đến bản thân bị anh kéo vào núi giả nói những lời kia, móc móc ngón tay, đột nhiên cảm thấy khó chịu”.

“U U, nếu ở một mình mà thấy sợ thì anh đến trường xem có thể tìm phòng ký túc một người cho em”.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn cô đều được đối đãi một cách đặc biệt như vậy, nên cô vội vàng từ chối, “Anh anh, ở nhà em cũng thường ở một mình mà, không vấn đề gì đâu, không cần lo lắng cho em đâu”.

Tạ Trình tháo lỏng nút tay áo: “Anh biết mà, anh trai với chị dâu em thường xuyên cả đêm không về nhà, bỏ em ở nhà một mình”.

Tạ Du che miệng, chớp chớp mắt,…. cô hình như không cẩn thận vạ miệng rồi.

Căn hộ đơn ở Đế Cảnh Lam diện tích rất lớn, mỗi tầng chỉ có hai căn, nằm ở vùng đến hoàng kim ở Yến Thành, hệ thống an ninh ở đây đều là những hệ thống tiên tiến nhất, mọi người trong nhà đều an tâm cho Tạ Du ở đây, chưa kể toà nhà này là của Phó gia, Tạ Du ở đây một mình khẳng định sẽ không có vấn đề gì.

Bởi vì bây giờ đã quá muộn nên không thể quay về kí túc xá nên Tạ Trình ở lại Đế Cảnh Lam.

Tạ Du bấm mật mã mở cửa, nhìn vào căn hộ từ lúc cô chuyển tới chưa từng thấy bóng dáng hàng xóm ở phía đối diện,: “Anh, đối diện không có người ở sao?”.

Tạ Trình lắc đầu: “Không có, từ lúc tiểu khu này được xây dựng, căn hộ đó luôn được bỏ trống”.

Nếu như không phải chủ nhà bên kia không bán thì Tạ Diệc đã sớm mua hết một tầng này.

Tạ Trình làm cho mình một món ăn đơn giản,: “U U, việc huấn luyện quân sự anh chị đã giúp em lo liệu rồi, thời gian huấn luyện quân sự là cơ hội rất tốt để kết giao bạn bè, em nên tận dụng cơ hội này để kết giao vài người bạn”.

“Còn nữa, anh là tổng chỉ huy huấn luyện quân sự, nếu cảm thấy không chịu đựng được nữa thì tìm giáo quan nói một tiếng, cậu ta là chiến hữu của anh, em không cần phải sợ”.

Ăn tối xong Tạ Du định giúp dọn dẹp chén đũa thì bị Tạ Trình đuổi đi đánh răng rửa mặt, “Ngày mai còn phải dậy sớm đi tham gia huấn luyện quân sự, em đi nghỉ ngơi đi, có anh ở đây làm sao để công chúa nhỏ của nhà chúng ta rửa chén được”.

Tạ Du ngoan ngoãn quay về phòng ngủ, thay xong đồ ngủ thì ủ rũ nằm sấp trên giường, nhìn cái tủ trống rỗng cùng đống linh kiện Lego trên mặt bàn, cô bò dậy muốn gọi điện cho ba.

Tạ Du bật chế độ rảnh tay vừa nghe Tạ Chí Bác dông dài vừa tháo rời mô hình, đây là một mô hình xe thể thao, cô định dùng nó để cảm ơn Phó Đình Sâm. Cô chỉ vừa lắp được cái đế, cô cẩn thận đặt nó lên chỗ bắt mắt nhất trên kệ.

Tạ Chí Bác nghe đầu bên kia không có tiếng trả lời: “Nhuyễn Nhuyễn, ngày mai khai giảng anh con đều giúp con an bài ổn thoả rồi chứ, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh con”.

Tạ Du tiếp tục cầm một cái mô hình lên, là một căn biệt thự, bên trong có một gia đình ấm áp, cằm cô dựa vào mặt bàn, cẩn thận đem từng bộ phận riêng lẻ phân ra từng loại rồi cô mới bắt đầu ghép chúng lại.

“Ba không cần phải lo lắng đâu, mấy anh đều giúp con bố trí ổn thoả rồi, một người là tổng chỉ huy huấn luyện quân sự của trường con, một người thì mua cho con một căn chung cư ở gần trườngvừa an toàn vừa thuận tiện”.

Tạ Du nhẹ nhàng kể những chuyện trong ngày hôm nay cho Tạ Chí Bác nghe.

“Nhuyễn Nhuyễn, hôm nay đến đây thôi nhé, bố còn dữ liệu phải đi giám sát, còn nghỉ ngơi đi, khi nào có thời gian rảnh bố sẽ tới thăm con”.

Tạ Du nhìn mớ linh kiện lộn xộn, những ngón tay mảnh mai gõ nhẹ lên mặt bàn, “Ba, có phải anh đang có chuyện gì giấu con không?”.

“Nhuyễn Nhuyễn…”

“Ba, hai anh họ đều không biết, chỉ có ba và anh biết chuyện này thôi đúng không? Còn có cái chết của mẹ, có phải cũng liên quan đến con đúng không?”.

Tạ Chí Bác lớn tiếng, giọng điệu nghiêm túc: “ Bé à, ai nói với con như vậy?”.

Tạ Du cầm điện thoại trên tay, mắt nhìn vào màn hình cuộc gọi, trên mặt không có cảm xúc gì: “Ba, con đã lớn rồi”.

Điện thoại đầu bên kia im lặng rất lâu rồi có tiếng thở dài nhỏ, giọng nói như đội nhiên già đi: “Nếu con đã đến Yến thành, có lẽ đã điều tra ra được gì đó”.

Tạ Du mím môi, từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm hình, ở trên đó là một mỹ nữ với đôi mắt sáng và hàm răng trắng, cô ấy mặc váy lụa dài, thân hình nóng bỏng, lông mày có vài phần tương tự với Tạ Du.

Ngón tay cô sờ qua sờ lại người trong tấm ảnh.

“Nhuyễn Nhuyễn, còn đừng trách anh con giấu con chuyện này, nếu như người đó vẫn còn thì con đi tìm thử đi, ở nội thành cũ của Yến thành…”