Hoàng hôn màu cam rải trên những mái ngói nghiêng ngả, nắng vàng rơi trên ngõ nhỏ, những vũng nước đọng cũng được dát một lớp ánh vàng. Bàn tay cô gái cầm chiếc gậy thép hoen rỉ và lốm đốm khẽ run lên, trên chóp mũi và trán đang rịn ra những giọt mồ hôi, và những sợi lông tơ nhỏ trên mặt tạo thành một vòng tròn vầng hào quang ấm áp dưới ánh mặt trời.

Tạ Du nhìn biểu cảm nghiêm túc của Phó Đình Sâm, bàn tay siết chặt, một tay lau nước mắt trên mặt, hít mũi nói, “Không muốn, không muốn bị bắt nạt nữa”.

“Có việc gì anh sẽ làm chỗ dựa cho em”, Phó Đình Sâm cho cô uống một viên thuốc an thần.

Lời vừa nói ra, Tạ Du liền dùng lực quất xuống, nhưng lực tay cô vẫn là rất yếu, không thể nào đánh gãy chân hắn ta được, nhưng cũng đủ làm tên này mười ngày nửa tháng không dám đi sinh sự.

Tạ Du nghe tiếng hét đau khổ vọng lại trong ngõ, Tạ Du nhìn hai tay mình đang hướng về Phó Đình Sâm cũng không thấy sợ hãi nữa mà cảm thấy thật vui vẻ, cô cuối cùng cũng làm được rồi!

Cô vặn vặn bàn tay đang tê rần, hai mắt nhìn Phó Đình Sâm sáng rực, giống như một đứa trẻ làm xong chuyện tốt đợi người lớn khen thưởng.

“Giỏi lắm”, hai mắt Phó Đình Sâm hiện lên sự dịu dàng, thật lòng thật ý khen cô, có thể tiến lên một bước như này thật sự là một việc không dễ dàng.

Phó Đình Sâm nhìn thấy niềm vui trong mắt cô, anh biết cô đã thực sự vượt qua được giới hạn của mình, nếu không dựa vào tính tình nhút nhát sợ sệt của cô, e rằng bây giờ đã trốn vào một góc nào đó khóc rồi, ở đây không phải Lệ Thành, trở về nhà đóng cửa sẽ chẳng có ai an ủi cô.

Thật đáng thương.

Ở Tạ gia cô được chăm sóc kĩ lưỡng, muốn thứ gì thì sẽ được dâng đến trước mặt, điều này làm mòn đi tính tình hoạt bát, hiếu động của con gái tuổi này nên có.

Sau này, cô gái nhỏ sẽ được anh chăm lo, tự nhiên sẽ làm cô trở nên hoạt bát hơn.

Phó Đình Sâm nhấc chân lên, tên lưu manh kia lập tức lê chân chạy thoát thân, hắn sợ phải tiếp tục trở thành hình nộm để Tạ Du luyện tập.

Anh nhặt lên chiếc điện thoại bị ném hư, may mắn thay là chỉ có màn hình bị vỡ còn các chức năng khác vẫn còn hoạt động bình thường. Anh đặt số điện thoại của mình thành số điện thoại khẩn cấp rồi đưa cho Tạ Du, “Nhấn vào nút âm lượng năm lần là sẽ gọi được cho anh”.

Tay Tạ Du dính đầy vết dơ nhận lại điện thoại, nhớ lại lời ban nãy cô đã nói thì thay đổi sắc mặt, cúi đầu lấy khăn giấy từ trong túi ra lau sạch vết rỉ sắt trong tay, hít mũi mấy cái, âm thầm cách anh ra xa một chút, từ từ muốn chạy đi.

Phó Đình Sâm chắn trước mặt cô, nhìn bộ dạng ỉu xìu của cô, cười nhẹ, “Chạy cái gì?”.

Khoé mắt Tạ Du nhìn về lon coca bị ném cách đó không xa, có điều nước ở trong lon đã bị tràn ra ngoài tạo ra một vũng nước nhỏ.

Đột nhiên trán bị gõ một cái, cô lấy tay che trán nhìn tên thủ phạm đứng trước mặt, tủi thân cau mày, “Anh nói em phải né xa anh một chút, nếu không…nếu không”

Phó Đình Sâm cười, lời nói mang theo giọng điệu trêu chọc,: “Nếu không thì sao?”.

“Gặp…gặp một lần hôn…một lần”, giọng nói của Tạ Du nhỏ dần đi, như tiếng muỗi kêu bên tai, hai má nóng rực.

Phó Đình Sâm cong eo, “Ban nãy em kêu anh là bạn trai anh còn chưa tìm em tính sổ đó”.

Tạ Du lại lần lùi hai bước, cúi mặt lẩm bẩm, “Em không có cố ý đâu”.

Phó Đình Sâm tiến về phía trước hai bước, đột nhiên cảm thấy sau lưng thật đau, “A…”

Tạ Du ngước mặt nhìn anh.

Phó Đình Sâm nhìn cô gái nhỏ trước mặt, lông mày nhíu chặt, “Tên lưu manh này ra tay cũng thật tàn nhẫn”.

Tạ Du nhìn anh đầy nghi ngờ, diễn xuất cũng giống thật, anh họ lúc gạt cô cũng giống như dáng vẻ anh bây giờ, cô đứng đó tần ngần không biết trong hồ lô anh đang bán thuốc gì.

Phó Đình Sâm ngồi xuống, nhìn bộ dạng anh đau đớn không chịu nỗi, thậm chí trên trán đang ứa ra từng giọt mồ hôi.

Cô lúc này mới thấy hoảng sợ, rõ ràng lúc nãy mọi chuyện vẫn rất bình thường mà.

Tạ Du chạy tới coi lưng anh, bởi vì lúc nãy luôn đứng đối diện với anh nên không phát hiện sau lưng anh có máu đang chảy ra, đến gần hơn mới thấy trên cổ anh cũng có một vết thương mới.

Nhìn thấy máu, cô luống cuống lấy điện thoại gọi 120, cô lo lắng đến nỗi nước mắt liên tục trào ra.

Phó Đình Sâm mới nhận ra trò đùa của mình đã dọa sợ cô, anh cũng không ngờ rằng lưng chỉ bị tên côn đồ kia đập một cái đã chảy máu, vội vàng dừng lại.

“Tôi không sao, em nhìn xem, tôi chẳng phải vẫn rất bình thường sao?”.

Tạ Du rút điện thoại trong tay anh ra, suy nghĩ chốc lát, “Chúng ta…chúng ta đến bệnh viện nhé, gọi xe đi”.

“Tôi thật sự không sao”, Phó Đình Sâm thẳng eo lên thì phát hiện eo đã không thể động đậy rồi, anh suýt xoa một tiếng, lấy tay xoa eo.

Tạ Du càng chắc chắn là anh đang cậy mạnh, cô mở app ra gọi xe, nghiêm túc nói, “Em gọi xe xong rồi, giờ mình đi ra ngoài ngõ đợi, nhất phải đến bệnh viện kiểm tra cho rõ ràng”.

Phó Đình Sâm phát hiện Tạ Du lúc bình thường luôn mềm mại ngoan ngoãn, thậm chí anh chọc cô, cô cũng chấp nhận mà không nói lại, nhưng khi nghiêm túc rồi khi không ai có thể thay đổi được quyết định của cô.

Nhìn Tạ Du nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay mình, anh cong cong khoé môi, thật sự thích bộ dạng vừa mềm mại vừa cương quyết này của cô.

Phó Đình Sâm ngoan cố không bằng cô, đành ngồi taxi đi đến bệnh viện. Lên trên xe vành mắt Tạ Du vẫn đỏ cô ngồi, đó tỉ mỉ quan sát vết thương của anh. Cô lo lắng nhìn vết bầm trên cổ, nghiêng đầu nhìn thì phát hiện vết thương cũ ở lông mày cũng đã nứt ra, mặc dù chỉ là một vết thương rất mảnh, phải nhìn ở rất gần mới nhìn rõ ràng, nhưng nó vẫn làm tim cô đập nhanh.

Máy lạnh trong xe làm người ta dần dần bình tĩnh lại, cô cũng vì bản thân lúc nãy đã đánh người mà đâm ra lo sợ.

Tuy nhiên không có thời gian cho cô nghĩ nhiều vì taxi đã đi đến bệnh viện, cô trả tiền xong thì dìu Phó Đình Sâm xuống xe, nhìn thấy người đang đẩy xe lăn đến chỗ bệnh nhân thì mắt cô sáng lên.

Phó Đình Sâm phát giác ra cái gì đó không đúng, “Em muốn làm gì?”.

“Anh ở đây đợi em một lát nhé”, cô vừa nói vừa hướng đến chỗ mượn xe lăn.

Phó Đình Sâm giơ tay níu cô lại, “Em nghĩ cũng đừng nghĩ! Chân của anh không bị sao hết, có thể tự đi”.

Tạ Du chỉ tay khắp nơi, nhỏ giọng nói, “Nhưng mà…người khác đều có”.

Anh nhíu mày, bày ra bộ dạng hết cách với cô, nhưng anh nhìn thấy một ông lão đang lệch đầu ngồi trên xe lăn thì một lần nữa từ chối, “Ông đây không cần!”.

Tạ Du hai mắt rưng rưng, “…Anh mắng em!”.

Phó Đình Sâm “…?”

Dưới sự ngoan cố của Phó Đình Sâm, anh không thể trải nghiệm trước cuộc sống của người già.

Tạ Du không hiểu quy trình đi khám bệnh nên đi theo sau từng bước chân của Phó Đình Sâm như một cái đuôi nhỏ vào bệnh viện.

Phó Đình Sâm đi thẳng một đường vào phòng khám, anh dựa người vào khung cửa dùng tay gõ cửa hai cái, “Chú Lê”.

Lê Minh là một quân y, ở tuổi gần 50, sau khi nghỉ hưu ông chuyển công tác về Yến thành làm việc, sau này ở thành trưởng khoa của Khoa chỉnh hình bệnh viện Đa Khoa, năm đó vết thương của Phó Đình Sâm cũng do ông đích thân phẫu thuật mới khỏi hẳn được.

Lê Minh ngẩng đầu nhìn thấy bộ dạng của Phó Đình Sâm thì lông mày chau lại, “Thằng nhóc thối, còn chê mạng không đủ dài sao? Lại đi đánh nhau rồi? Còn nhớ năm đó có biết bao nhiêu người mới có thể chữa khỏi vết thương trên thắt lưng con không? Con…”

Tạ Du nghe đến đây thì lập tức từ sau lưng Phó Đình Sâm thò đầu ra, cô kéo kéo góc áo của Phó Đình Sâm, hai mắt chứa đầy hi vọng nhìn anh, “Vết thương gì vậy?”.

Phó Đình Sâm ấn đầu cô quay trở lại, hướng về phía Lê Minh lắc đầu, “Không có gì”.

Ban đầu Lê Minh chỉ trông thấy Phó Đình Sâm, không phát hiện sau lưng anh còn đang giấu một cô gái nhỏ xinh đẹp, khuôn mặt nghiêm túc dịu xuống, “Mau qua đây rồi đi, cô gái nhỏ cũng qua đây ngồi lên ssofa đi, đừng lo lắng mạng của thằng nhóc này cứng lắm! Để chú khám cho tên nhóc thúi này xem sao”.

Tạ Du khăng khăng ngồi bên cạnh Phó Đình Sâm, giọng nói cô dịu dàng, đối với bác sĩ tự nhiên có cảm giác gần gũi, cô từ từ tường thuật lại vụ việc, “Một cây gậy thép rất thô rất to, bên trên còn có gỉ sét nữa, anh ấy đấu một lúc với mấy người”.

Lê Minh nhìn vết thương trên trán Phó Đình Sâm, ông đắp cho anh một miếng thạch cao, rồi nhìn vẻ mặt căng thẳng của Tạ Du, ngữ khí mang theo vài phần trêu chọc, “May là đến bệnh viện kịp thời”.

Khuôn mặt nhỏ của Tạ Du nhăn lên nhưng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, chứng tỏ vết thương của anh cũng không phải là quá tệ.

“Nếu không miệng vết thương đã lành lại rồi”.

Tạ Du: “….”

Phó Đình Sâm: “…”

“Còn có vết thương ở sau lưng cũng ngừng rỉ máu rồi”, Hai má Tạ Du hơi nóng, lúc này cô mới nhận ra là mình phản ứng thái quá rồi.

Lê Minh thu lại ý trêu đùa trong mắt, nhìn qua Phó Đình Sâm, “Cởi quần áo ra đi”.

Tai của Tạ Du run lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào vết thương ở thắt lưng đang được quần áo che lại của anh.

Phó Đình Sâm tưởng rằng Tạ Du sẽ che mắt đi ra ngoài hoặc là quay người đi, không ngờ rằng cô sẽ nghiêng đầu qua coi, hai mắt cô nhóc sáng lên nhìn chằm chằm vào anh.