Áo khoác của Phó Đình Sâm bị mất ở con hẻm rồi, trên người anh bây giờ chỉ còn cái áo thun tay ngắn, xương bả vai xinh đẹp được lộ ra rõ ràng, hai mắt của Tạ Du sáng lên, địa chỉ mà ba cô cho không hề rõ ràng, chỉ có phạm vi đại khái, cô phải gõ cửa từng nhà ở phạm vi đó kiếm người.

Đây chính là một thách thức rất lớn.

Nhưng nếu cô có thể tìm ra được anh trai nhỏ trong giấc mơ kia, vậy thì tất cả nghi hoặc của cô đều sẽ như một đám mây mù được thổi bay.

Tối qua cô đã suy nghĩ rất lâu, anh cô chắc chắn sẽ không hại cô, nếu như sự việc trong giấc mơ là sự thật thì cô chắc chắn sẽ không thể chịu nổi, nếu không thì anh ấy cũng sẽ không giấu cô đến bây giờ.

Nhưng mà giờ cô đã trưởng thành rồi, tất mọi người đã từng đứng trước mặt cô giúp cô che mưa chắn gió, bây giờ cô cũng muốn giống như những cây đại thụ chống đỡ một mảnh trời.

Ít nhất cô không cần phải dựa vào bất kì ai nữa, có thể tự mình độc lập đứng lên.

Tạ Du đang đơn thuần ấp ủ kỳ vọng cho tương lai, chứ không phải giống như vận mệnh của một con chim hoàng yến bình thường có thể nhìn thấu trong chốc lát.

Phó Đình Sâm theo thói quen giơ tay ra gõ lên trán cô một cái, “Tiểu nha đầu đang nghĩ cái gì đó? Cơ bụng của anh đây có thể tùy tiện nhìn sao?”.

Tạ Du che trán, đôi mắt ướt át nhìn Phó Đình Sâm một hồi lâu, sau đó cái đầu nhỏ rũ xuống, ánh mắt tiếp tục nhìn xuống eo bụng của anh tượng như muốn nhìn thấu lớp quần áo mỏng manh kia.

Phó Đình Sâm đứng lên ấn ấn đỉnh đầu cô, “Nhóc con, tà tâm của em cũng không nhỏ”.

Tạ Du ngồi ngay ngắn trên ghế, cô nhìn anh chỉ vì muốn xác định anh có phải là anh trai nhỏ trong giấc mộng của cô hay không,

Dù sao đi nữa lúc trước trong đầu cô nhớ ra những hình ảnh kia đều vào lúc bên cạnh anh.

Phó Đình Sâm đi vào ngăn vách nhỏ trong phòng khám, kéo tấm màn xanh sau đó Lê Minh cũng bước vào trong.

Cái bóng trên mặt đất được kéo dài, trong không gian im lặng truyền đến tiếng quần áo ma sát.

Tạ Du nhìn cái bóng kéo dài trên mặt đất, chiếc áo thun đã được cởi bỏ, dần dần lộ ra từng đường nét với những kết cấu rõ ràng.

Tạ Du nhìn mà trên mặt có chút phát nóng, trong chốc lát quên đi mục đích của bản thân.

Sau đó giọng của bác sĩ Lê vang lên, “Thằng nhóc thối, không biết coi trọng thân thể gì cả, nếu để ông nội Phó thấy bộ dạng này của con, ông ấy nhất định sẽ mắng cho một trận”.

“Chú Lê, chú không nói cháu không nói, ông nội làm sao biết được, nhưng mà chú có thể đem vết thương trên chân mày cháu đến trước mặt ông nội cáo trạng”.

“Đừng hòng biến chú thành cái máy truyền tin của cháu”.

“Số lần chú Lê làm máy truyền tin của cháu vẫn còn ít sao, ây da~~~, chú Lê, chú muốn mưu sát cháu sao”.

“Nếu như chú muốn mưu sát, năm đó sẽ không…”

m thanh đột ngột dừng lại.

Trong không khí truyền đến mùi cồn, phía đằng sau rèm không còn tiếng nói chuyện nữa.

Tạ Du dựng tai lên nghe thật lâu, đến lúc mấu chốt lại không còn âm thanh nữa, trong lòng có chút cảm thấy thất vọng nhưng cô càng tò mò.

“Nhuyễn Nhuyễn”. Phó Đình Sâm ngồi dậy.

Tạ Du nghe thấy âm thanh lập tức vểnh tai lên nghe, cô kéo tấm màn ra rồi ghé đầu vào nhìn nhưng lại phát hiện anh đã mặc lại quần áo đàng hoàng rồi.

Phó Đình Sâm trông thấy bộ dạng này của cô thì ấn ấn vùng eo, đầu lưỡi anh cuốn lên vòm họng, vẫy tay với cô, “Qua đây”.

Tạ Du từ bên ngoài màn che chui vô, cảm thấy không thoải mái mà đứng lên, nghĩ đến cái bóng của anh lúc nãy, hai má tự nhiên nóng lên.

“Chú Lê, để cháu, chú đi nghỉ ngơi đi”, Phó Đình Sâm quay đầu nói với Lê Minh rồi nói với Tạ Du, “Qua đây ngồi đi, cởi giày ra”.

Đôi giày trên chân Tạ Du là giày mới, trên mặt giày bị phủ một lớp bụi mỏng, đôi giày đã làm mòn miếng băng gạc trên chân cô, nãy giờ sự chú ý của cô luôn đặt trên người Phó Đình Sâm, không để ý chân mình khó chịu.

Nghe Phó Đình Sâm nói, sự mềm yếu trong cô lập tức nổi dậy. Ngồi trên giường cứng trong phòng chẩn đoán, hai chân Tạ Du buông thõng để anh dễ dàng cởi giày ra, băng gạc trên trên chân cô sớm đã bị sờn.

Đối với một người khuyết tật kỹ năng sống mức độ ba như Tạ Du, có thể tự mình băng bó là điều rất khó.

Phó Đình Sâm ngồi xuống, lấy chân của cô đặt lên đùi của mình.

Tạ Du rụt chân lại, “Em tự…”

Hai từ “làm được” còn chưa nói ra đã bị Phó Đình Sâm trừng mắt, “Là em muốn tự băng bó hả? Em có thể phân biệt rõ ràng giữa cồn và nước tinh khiết không?”.

Tạ Du ngoan ngoãn đặt chân lên đùi anh, không hài lòng phản bác lại, “Có thể phân biệt rõ ràng”.

Phó Đình Sâm ngẩng đầu nhìn cô, cười một tiếng, sao có thể dễ thương đến vậy chứ!.

Anh đưa tay ra nhéo cổ chân cô.

Những ngón chân trắng bóc nằm liền kề nhau, móng chân phủ một lớp sơn móng, được cắt gọn ghẽ. Chỉ là ngón chân với gót chân bị mòn da chảy máu rồi, mắt cá chân cũng có chút sưng tấy.

Đôi lông mày thanh tú của Tạ Du nhíu lại, giọng nói của cô nhẹ nhàng mang theo chút nũng nịu, “Anh nhẹ chút, em sợ đau”.

Phó Đình Sâm nhướng lông mày cười với cô, “Cầu xin bằng cách nào?”.

Tạ Du dịu càng cười một cái, “Anh tiểu Phó”.

“Thật ngoan~~~”.

Phó Đình Sâm cúi đầu, bất giác cong khoé môi lên.

Đây không phải là lần đầu tiên anh băng bó cho cô, biết tính cô gái nhỏ này mỏng manh vậy nên lực tay anh nhẹ đi rất nhiều, bông gòn thấm cồn chạm lên miệng vết thương, để cồn từ từ thấm vào.

Tuy rằng đã rất nhẹ nhàng nhưng Tạ Du vẫn yếu ớt than đau, nghe âm thanh nhẹ nhàng của cô, những ngón tay trên mắt cá chân của cô từ từ siết chặt, ngước mắt lên nhìn đôi mắt ngấn nước kia, nhịp tim không tự chủ được mà rộn ràng, ngọn lửa trong tim dần sôi sục lên.

Ngón tay cọ sát trên làn da mỏng manh của cô, gân xanh trên mu bàn tay không kiềm chế được mà nổi hết lên, ngón tay chỉ vô thức dùng chút lực nhưng bởi vì làn da của cô gái quá mềm mại nên đã có chút ửng lên.

Trên ngón tay của Phó Đình Sâm có vết chai, Tạ Du không thoải mái nhúc nhích chân nhưng không thể thoát khỏi đùi anh, mắt cá chân bị anh bóp đến đau. Một phần vì dạo này có những chuyện bất thường xảy ra, hôm nay lại bị dọa cho sợ, vậy nên nước mắt của cô tự nhiên tuôn ra.

Phó Đình Sâm đang cố gắng kìm nén máu đang sôi sục trong người, cúi đầu tiếp tục giúp cô xử lý vết thương, thì đột nhiên có mấy giọt nước mắt rơi trên tay anh, anh lập tức ngước đầu lên thì thấy cô gái nhỏ đang khóc rồi, “Tiểu tổ tông ơi, sao lại khóc rồi?”.

Tạ Du lấy tay lau nước mắt, cố gắng chớp mắt, “Em không có khóc”.

Phó Đình Sâm nhướng mày mím môi, cúi đầu cười thầm, có chút kiêu căng cũng rất dễ thương.

***

Buổi tối, Phó Đình Sâm không dẫn Tạ Du đi ăn cơm, Tạ Trình đã xin nghỉ phép, sau khi giám sát các sinh viên dựng lều xong thì vội vã quay về.

Lúc này vẫn chưa là thời cơ tốt để người Tạ gia biết được mối quan hệ tiếp xúc thân thiết của anh với Tạ Du.

Tạ Du về nhà lập tức đi ngâm nước ấm, lúc đang sấy tóc thì Tạ Trình trở về.

Đi cùng còn có Phó Thanh Đình và một người phụ nữ.

Tạ Trình nghe được tiếng sấy tóc, gõ cửa, “U U, có khách đến, thay đồ đi rồi ra ngoài cùng mọi người đi ăn cơm”.

Tạ Du nghe được giọng anh thì dừng sấy tóc, “Anh, em lập tức xong ngay đây”.

Cô thay quần áo đi ra,nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh Phó Thanh Đình thì hai mắt sáng lên.