Có một vòng đỏ trên cổ tay mảnh mai, trắng trẻo của cô.

Phó Đình Sâm nhìn dáng vẻ tủi thân của cô gái nhỏ, hai mắt đều đỏ lên, “Khốn nạn!”.

“Nó ở đâu?”, Phó Đình Sâm quay lại nhìn Phương Xán.

“Ở phòng bên cạnh”, Phương Xán thấy hiếu kỳ với cái biệt danh “Nhuyễn Nhuyễn” này, nhưng cũng biết đây không phải là lúc nên nhiều chuyện, kìm lại sự hiếu kỳ trong lòng chỉ tay về phía phòng bên.

Phó Đình Sâm cởi áo khoác ra rồi hậm hực đi qua bên đó.

Phương Xán rụt cổ qua một bên, ôi mẹ ơi, trước giờ chỉ nghe nói Phó Đình Sâm rất tàn nhẫn, không ngờ rằng hôm nay lại có thể tận mắt chứng kiến.

Tạ Du không ngăn cản anh, cô cũng muốn trả thù cậu ta, tự nhiên nói với cô mấy câu kỳ lạ làm cô không hiểu, nhưng cô đánh không lại.

Tạ Du vội vàng theo đuôi, nhưng vì sát khí trên người anh nên định kéo góc áo anh lại.

“Phó…”

“Đình Sâm” hai từ cuối còn chưa nói xong thì ánh mắt của anh đã quét qua đây.

Tạ Du thành thực nói nhỏ một tiếng, “Anh tiểu Phó”.

Phó Đình Sâm giảm tốc độ và kéo tay cô, “Để anh dạy em thêm lần nữa”.

Không đợi cô trả lời Phó Đình Sâm đã kéo cổ tay cô đi vào phòng bên cạnh.

Bàn tay anh rất nóng, cầm tay cô rất nhẹ nhàng, không dùng chút lực nào, Tạ Du nhíu mi nhìn chằm chằm vào cổ tay bị giữ, mím môi không nỡ rút ra.

Phó Vân đang uống rượu cùng vài người đàn ông đã ngà ngà say xỉn, đều là những người mà Phó Thanh Sơ móc nối cho cậu ta, mặc dù cổ phần Phó thị rất khó có được, nhưng đã là người thì ai cũng có điểm yếu, đánh bại từng người một cũng không phải là rất khó.

Hơn nữa, mặc dù là con ngoài giá thú, nhưng dòng máu của cậu cũng là dòng máu nhà họ Phó, bọn họ không thể nào không cho Phó Thanh Sơ chút thể diện.

Phó Vân nâng ly rượu lên, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười dịu dàng, hình như đã ngà ngà say, khoé môi mang ý cười, ngẩng đầu lên uống sạch ly rượu trắng.

Ly rượu còn chưa đặt xuống bàn thị đột nhiên cửa phòng bị người đẩy ra, cậu ta nghiêng đầu nhìn qua, đã bị Phó Đình Sâm đầy sát khí đấm vào mặt một cái.

Mấy người đang ngồi ở đây bị sự cố đột ngột này dọa cho tỉnh rượu, bọn họ tưởng rằng việc bọn họ gặp mặt riêng tư với Phó Vân đã làm Phó Đình Sâm tức giận, không ai dám mở miệng giảng hoà.

Dù sao đi nữa anh cũng là người thừa kế tương lai của cái gia nghiệp này, một đứa con riêng trước mặt anh vĩnh viễn không có cơ hội ngẩng đầu.

Chưa tới một phút người ở trong phòng bao đã tản đi hết, chỉ còn lại Phó Vân, Phó Đình Sâm, Tạ Du và Phương Xán đang chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của vị anh hùng trước mặt này.

Phương Xán nhìn tình hình trong phòng bao, cô trong lòng lặng lẽ đốt cho Phó Vân một cây nến rồi im lặng đóng cửa phòng lại.

Phương Xán thấy Tạ Du đang nhìn chằm chằm hai người đang đánh nhau không chớp mắt, cô lấy tay bịt mắt Tạ Du lại, “Du Du, đừng sợ!”.

Tạ Du cạy tay cô ấy ra, hai mắt đen cong cong lên,: “Anh ấy nói tớ phải học hỏi anh ấy”.

Phương Xán, “…?”.

Phương Xán xấu hổ bỏ tay xuống.

Được thôi.

Tiểu tiên nữ được Đại Bá Vương sủng ái.

Phó Đình Sâm dừng tay.

Phó Vân được cưng chiều hơn Phó Đình Sâm, trừ trí óc còn có thể hơn thua, những mặt khác đều không được gì.

Trên thực tế sức khoẻ của cậu ta không hề kém, nhưng so sánh với Phó Đình Sâm thì không có chút lợi thế nào, ban đầu còn có thể phản kháng một chút, sau đó Phó Đình Sâm càng đánh càng hăng, cậu ta chỉ có thể ôm đầu chịu đòn.

Người như cậu ta chỉ có thể bắt nạt Tạ Du được thôi.

Phó Đình Sâm ngước mắt lên nhìn hai người đang đứng ngoài cửa.

Phương Xán đang lười biếng liền lập tức đứng thẳng, tay đặt trên người Tạ Du cũng rất quy củ.

Cô vẫn còn muốn sống tiếp, lúc nên hèn nhát vẫn nên hèn nhát.

Phó Đình Sâm ra hiệu, “Nhuyễn Nhuyễn, qua đây”.

Tạ Du nghi ngờ nhìn anh bước qua đó.

Phó Đình Sâm chỉ đấm vào mặt cậu ta một cái, còn lại thì đấm vào người, nên gương mặt vẫn được xem như nguyên vẹn.

Thấy cô đi qua đây, cậu ta mím môi, giọng nói không rõ ràng, “Anh có dám nói với cô ấy chuyện anh đã làm không?”, cậu ta quay đầu nhìn Tạ Du, trong mắt hiện lên tia tính toán, “Năm đó người cứu cậu là…”.

Phó Đình Sâm mặt không biểu cảm giáng cho cậu ta một đấm trời giáng.

Phó Vân cười lên, “Sao nào, không dám để cô ấy biết ư?”.

Phó Đình Sâm khinh thường nhìn cậu ta, khoé môi nhếch lên hỏi Tạ Du, “Tay nào của nó động vào em?”.

Tạ Du tạm thời gác xuống lòng nghi ngờ, giơ tay ra chỉ vào tay phải cậu ta.

Phó Đình Sâm đứng lên, từ cao nhìn xuống Phó Vân đang nằm co ro dưới mặt đất, giơ chân lên đạp lên tay phải của cậu ta, nhìn Tạ Du hỏi, “Lúc nãy nhìn rõ động tác của anh chưa?”.

Tạ Du gật đầu, nhìn Phó Vân đang thống khổ nằm trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, “Nhưng em không đủ sức”.

Phó Đình Sâm nhấc chân đạp xuống bàn tay phải của Tạ Vân, “Vậy thì nhìn anh làm”.

Cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra, Phương Xán đang nhìn Phó Đình Sâm dạy Tạ Du đánh người thì cửa sau lưng mở ra, một cơn gió mát thổi đến.

“Tiểu Phó! Dừng tay!”.

Phó Đình Sâm cầm cổ tay Tạ Du kéo cô về sau lưng mình, rồi mỉm cười dùng sức đạp xuống.

Tạ Du nghe thấy tiếng xương gãy.

Phó Đình Sơ dẫn thêm mấy người qua, mang Phó Vân đang sống dở chết dở đi, Phó Đình Sâm cũng không ngăn cản, nếu có thể giết chết cậu ta thì anh đã sớm động thủ rồi.

Chỉ không ngờ Phó Thanh Sơ sẽ đến nhanh như vậy, mấy tên bất tài chạy ra từ phòng bao còn biết chào hỏi Phó Thanh Sơ.

Ánh mắt sắc bén của Phó Thanh Sơ đánh giá Tạ Du đang trốn sau lưng Phó Đình Sâm, sau đó quét qua Phương Xán đang đứng giả vờ nhìn chân nhìn mũi, ông ta vẫn bình thản bấm chuỗi hạt tràng trong tay, “Tự thu xếp ổn thoả đi”.

Phó Đình Sâm thản nhiên mỉm cười, bộ dạng như tên công tử ăn chơi trác táng, “Tôi mỏi mắt mong chờ”

***

Buổi tối, sau khi tạm biệt Phương Xán quay về nhà, Tạ Du chậm rì đi theo sau Phó Đình Sâm.

Phó Đình Sâm nhìn cô cúi đầu nhấn mật mã vào nhà, sau khi mở cửa cô nhẹ nhàng nói, “Đại Hắc còn chưa đi tản bộ nữa”.

Đang định đi vào nhà tìm thì đã thấy một đôi mắt đen láy ghé ra cửa, “Đại Hắc”.

Đại Hắc nghe được tiếng kêu thì chạy ra, nhiệt tình cọ lên chân của Tạ Du.

Phó Đình Sâm kéo cửa ra, “Vào nhà trước đã, nó còn chưa ăn cơm”.

Tạ Du không chút nghi ngờ kéo Đại Hắc vào nhà của anh.

Đợi cả người lẫn chó bị dụ vào nhà, Phó Đình Sâm không nhịn được bật cười, thật dễ bị lừa, xem ra chú chó ngốc này còn có chỗ dùng được.

Thay xong dép, anh đưa cho Tạ Du đôi dép đi trong nhà màu hồng mới mua, rồi đổ thức ăn cho Đại Hắc, Phó Đình Sâm nhìn Tạ Du đang ngồi thu người như quả bóng bên chậu cây, anh dựa trên ghế sofa, vẫy tay với cô, “Nhuyễn Nhuyễn, qua đây”.

Tạ Du sờ đầu Đại Hắc rồi nhìn Phó Đình Sâm một cái, bất động.

Đại Hắc cho anh một cái nhìn khinh thường rồi cọ cọ đầu vào tay cô như đang phản đối.

Phó Đình Sâm hạ thấp giọng, điệu bộ ra lệnh, “Nhuyễn Nhuyễn”.

Tạ Du nhăn mặt, thì thầm với Đại Hắc, “Tao đi nói chuyện với anh tiểu Phó trước nhé”.

Phó Đình Sâm nhìn Tạ Du đang đứng cách anh ba thước, “Đứng xa vậy làm gì, còn sợ anh ăn em sao?”.

Tạ Du kéo miếng lót Sofa, không dám nhìn vào mắt anh, “Giờ rất muộn rồi”.

Phó Đình Sâm cười, “Lương tâm cắn rứt rồi?, Bị người ta ăn hiếp không biết cáo trạng sao?”.

Ánh mắt Tạ Du né tránh, nhìn Đại Hắc còn chưa ăn xong, cảm thấy tối nay sẽ bị anh mắng một trận.

“Qua đây”, Phó Đình Sâm kiên nhẫn vẫy tay với cô lần nữa.

Tạ Du chậm rì bước tới.

“Giơ tay ra đây”.

Nhìn dáng vẻ dữ tợn của anh, Tạ Du mếu môi.

Phó Đình Sâm lấy hộp thuốc từ ngăn kéo ra, rút ra một chai xịt chống sưng tấy, xịt vài cái lên cổ tay của cô, rồi nhẹ nhàng xoa bóp vài cái.

Tạ Du bị anh xoa vài cái hơi đau, rụt tay lại, nhưng không rụt được.

Phó Đình Sâm nhìn làn da trắng trẻo của cô hiện lên vài vết đỏ rõ ràng, mềm mại như vậy, sau này nhỡ bị nữa thì sao đây?.

Đau lòng là một việc, nhưng lời nói ra vẫn rất cứng rắn, “Nó bắt nạt em thì em chịu vậy sao?”.

Tạ Du nhỏ giọng nói lại, “Em đánh lại mà”.

Phó Đình Sâm nghe cô nói cảm thấy có chút hứng thú.

Giọng nói càng ngày càng nhỏ lại, cắn rứt né tránh ánh mắt của anh, “Nhưng đánh không lại”.

Phó Đình Sâm không nhịn được cười, dùng tay sạch xoa xoa lên đầu của cô, tiếp tục xoa bóp tay của cô, “Lần sau bị người ta bắt nạt biết tìm ai chưa?”.

Tạ Du gật đầu, “Biết rồi”.

“Tìm ai?”.

“Anh…”.

Phó Đình Sâm sắp xếp lại hộp thuốc, dựa trên Sofa ung dung nhìn cô, “Hử?”.

Tạ Du cười ngọt ngào, “Anh tiểu Phó”.

Phó Đình Sâm nhướng mày, trái tim anh như bị tan chảy khi nghe tiếng gọi của cô, đứng lên, “Em chơi với Đại Hắc đi, anh đi tắm chút”.

Nói xong dường như biết được suy nghĩ của cô, giơ tay ra che đôi mắt đang chớp của cô, đe dọa bên tai cô, “Nếu dám nhìn trộm, thì biết tay anh”.

Những suy nghĩ chưa kịp chớm nở của Tạ Du lập tức chết yểu, nhưng khi nghe lời nhắc nhở của anh, cô ngược lại nhớ đến những lời mà Phó Vân chưa nói xong trong phòng bao.

Năm đó người cứu cô…

Năm đó là khi nào? Cứu cô? Tại sao lại cứu cô? Người cứu cô là ai? Phó Đình Sâm hay Phó Vân? Hay là một người khác?.

Cô một bụng nghi ngờ nghe tiếng nước trong nhà tắm, cô cố gắng giữ nhịp tim đập, ngồi xuống vuốt ve Đại Hắc, tính chờ Phó Đình Sâm đi ra sẽ hỏi anh.

Một chén thức ăn bị Đại Hắc ăn sạch sẽ, Tạ Du không nghe động tĩnh gì trong phòng tắm, nhìn Đại Hắc đang bị xích lại, nhỏ giọng nói với nó, “Tối nay ngoan một xíu, hôm nay anh ấy đánh nhau, rất ác liệt!”.

Sau một hồi tấm tắc, cô nói thêm, “Rất lợi hại nữa”.