Tạ Du cười xấu hổ, cô bị Phó Đình Sâm túm đằng sau, muốn chạy cũng chạy không nổi, chột dạ cúi mặt xuống không dám nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Đâu có chạy đâu”.

Phó Đình Sâm buông tay ra, nhìn cô gái nhỏ đang đứng ngay ngắn trước mặt, nói, “Đi thôi, đưa em đến một nơi”.

Cô đi theo sau lưng anh, kéo cửa xe ngồi vào.

Trong xe tràn ngập mùi vị đặc trưng của Phó Đình Sâm, mùi bạc hà the mát làm cô cảm thấy choáng váng, khoảng cách giữa hai người rất gần, cô vội vàng dựa vào cửa sổ.

Phó Đình Sâm cảm nhận thấy Tạ Du không tự nhiên, một tay đặt trên tay lái, một tay kia chống cằm, lông mày anh nhếch nhẹ, nghiêng đầu nhìn cô, “Nhóc con, em có chuyện gì vậy?”.

Anh trêu chọc càng làm cô bối rối thêm, ngón tay căng thẳng cầm chặt quai balo, “Đâu…đâu có gì”.

Nhìn đôi tai đỏ bừng của cô, Phó Đình Sâm quan sát kĩ, một nụ cười nở trên khoé môi.

Hình như thật sự thông suốt rồi.

Tạ Du còn đang nghĩ làm sao để giảm bớt sự bối rối, thì khuôn mặt đẹp trai xuất chúng sáp gần đến cô.

Cô bất giác thở nhè nhẹ, cố gắng kìm nén nhịp tim, căng thẳng đến mức ngón tay cong hết lại, hơi ngả người ra sau đẩy anh ra, “Làm…làm gì vậy?”.

Phó Đình Sâm cúi đầu quét mắt nhìn cô đang đỏ bừng mặt, ngón tay lướt qua hai má đang nóng bừng của cô.

Tay anh kéo dây an toàn, thắt dây, rồi ngồi đàng hoàng lại vị trí lái xe, anh trêu chọc cô, “Em nghĩ anh sẽ làm gì?”.

Tạ Du lặng lẽ thở phào, nhưng đồng thời trong lòng dường như có chút gì đó hụt hẫng, trống vắng.

Phó Đình Sâm không trêu cô nữa, đối với anh mà nói Tạ Du thông suốt là một chuyện tốt, nhưng anh cũng không thể nóng vội, cô gái nhỏ da mặt mỏng, còn chưa đến lúc bộc bạch.

***

Phó Đình Sâm dẫn Tạ Du đến Phó trạch.

Tạ Du nhìn căn nhà cổ tĩnh mịch, nghĩ đến sự nhiệt tình của hai ông bà Phó gia, da đầu cô lập tức có chút tê dại, cô không phải không thích họ, mà vì bọn họ quá nhiệt tình làm cô có chút cảm giác chịu không nổi.

Trong nhà cô, chỉ có Phương Chiêu Diễm là tính tình nóng nảy, những người anh khác đều rất điềm tĩnh, mặc dù cũng rất yêu thương cô nhưng cũng không tỏ ra quá nhiệt tình với cô.

Trong phút chốc cô cảm thấy áp lực rất lớn.

Phó Đình Sâm thấy cô lo lắng thì xoa xoa đầu cô, “Yên tâm đi, ông bà nội của anh đi thăm họ hàng rồi, không có ở nhà đâu”.

Nghe anh nói như vậy, Tạ Du thở phào nhẹ nhõm, ngước khuôn mặt xinh đẹp lên cười với anh, thấy đôi mắt đen láy của anh đang chăm chú nhìn mình, lời còn chưa nói ra miệng đã bị nuốt lại.

Phó Đình Sâm nhẹ nhàng cười, dẫn cô đi qua hiên của Phó trạch.

Trên đường đi ngang qua vườn hoa, Tạ Du nghĩ đến lúc vừa nhập học Phó Đình Sâm đã đưa cô đến đây, rồi dẫn cô vào núi giả, cách bàn tay hôn cô, bước chân cô hơi dừng lại.

Đúng vậy! Lúc đó cô bị khí thế trên người anh dọa sợ, đối với những lời anh nói ngày đó trước đây cô không hề suy nghĩ sâu xa, nhưng giờ nhớ lại giọng nói khàn khàn và nụ hôn cách bàn tay ấy, mối quan hệ của bọn họ không biết từ khi nào đã vượt quá sự thân mật bình thường.

Tạ Du giờ mới thấy bản thân mình quá ngốc, thế mà không cảm nhận được một chút nào.

Cô cúi đầu buồn rầu vì sự chậm chạp của mình, không phát hiện Phó Đình Sâm đi đằng trước đã dừng chân lại, đầu cô đập vào tấm lưng rắn chắc của anh.

Sống mũi chua xót, cô phải mất ít thời gian để kìm nén nước mắt không rơi ra.

Phó Đình Sâm thấy dáng vẻ thất thần của cô, liếc nhìn ngọn núi giả cách đó không xa, lông mày hơi nhếch lên, “Nhuyễn Nhuyễn nghĩ đến gì vậy?”.

Giọng nói của anh như thứ thuốc mê hoặc, làm Tạ Du không tự chủ được mà sa vào, tay lau nước mắt trong hốc mắt rồi vô ý trả lời luôn, “Anh đã hôn em”.

Ngay khi giọng nói cất lên cô đã nhận ra mình lỡ miệng, lập tức lấy tay che miệng lại, trợn mắt nhìn anh.

Phó Đình Sâm đẩy cô đến bên tường, cúi người thấp xuống, “Anh còn cho rằng cô gái nhỏ không có lương tâm đã quên mất rồi, dùng ánh mắt này nhìn anh, là muốn nhớ lại tư vị hôm ấy sao?”.

Tạ Du, “….!”.

Tại sao trước đây không nhận ra anh ấy lưu manh vậy chứ!

“Không từ chối.” Phó Đình Sâm cúi đầu gần hơn một tí, giọng nói nhẹ nhàng, “Vậy là…muốn lần nữa sao?”.

Tạ Du giơ tay đẩy ra, khuôn mặt nhỏ đỏ rực, kịch liệt từ chối, “Không muốn!”.

Phó Đình Sâm thấy dáng vẻ hoảng loạn không biết làm gì của cô thì không đùa nữa, đẩy cửa phòng bên cạnh cô ra, giơ tay lên búng lên trán cô một cái, “Trước khi em cho phép, anh sẽ không làm gì em đâu”.

Tạ Du chui ra khỏi cánh tay anh rồi đi vào phòng.

Nhìn căn phòng có hai tấm gương to trước mặt, cô đứng hình.

Cơ sở vật chất trong căn phòng này không hề kém phòng tập ở nhà của cô, hai bên trái phải đều được lắp gương cao gần đến mái nhà, khiến không gian trông thoáng và sáng sủa lạ thường.

Cô không ngờ rằng trong một căn nhà cổ kính như Phó trạch lại có một căn phòng vũ đạo vừa hiện đại vừa hài hoà với không gian xung quanh như vậy.

Phó Đình Sâm bước vào phòng rồi đẩy ra một cánh cửa khác chỗ bức tường có gương, “Ngày nhập học anh đã nói là anh biết một nơi lý tưởng để tập nhảy, lại còn không lo bị người khác phát hiện, dạo này hơn bận nên hôm nay mới đưa em đến đây”.

“Ai đã từng dùng nơi này vậy ạ?”, Tạ Du tò mò hỏi, nơi này nhìn có vẻ cũng được nhiều năm rồi, đã có một vài thiết bị rõ ràng đã được đổi mới.

“Thím hai của anh”, Vì để mượn được căn phòng này Phó Đình Sâm đã bị con ma cà rồng Phó Thanh Đình hút không ít máu.

Hai mắt của Tạ Du đột nhiên sáng lên, cặp lông mi như cách quạt của cô khẽ động đậy, “Cô giáo Kiều Chỉ?”

“Ừm”, Phó Đình Sâm chỉ vào căn phòng anh vừa mở, “Đây là phòng quần áo, vào đây nhìn thử, ở đây có đủ đồ tập với giày”.

Tạ Du hưng phấn đi vào phòng thay đồ nhỏ đằng sau tấm gương, chưa đến một phút cái đầu nhỏ của cô đã ló ra nhìn Phó Đình Sâm đang đứng ngoài cửa, không mặt đỏ bừng làm người ta muốn nhéo một cái.

Phó Đình Sâm nói, “Anh đi dạo trong nhà, em tự luyện vũ đạo đi, sẽ không có ai đến đây đâu, lát đến giờ ăn cơm anh sẽ kêu em”.

Anh đóng cửa đi khỏi, dừng chân dưới hiên nhà nhìn những bông hoa trong vườn đang đua nhau khoe sắc, suy nghĩ đã sớm bay đến phòng tập.

Tưởng tượng đến cơ thể mảnh mai uyển chuyển của cô và cả đường cong mê người kia, hầu kết anh nhấp nhô lên xuống, ngón tay anh bấu vào cột gỗ rồi hít sâu một cái, dựa vào tường nghe tiếng nhạc phát ra từ phòng tập.

Không thể khống chế tâm trí bị dẫn dắt bởi âm nhạc, làn gió mát mẻ cuối hè cũng không thể làm dịu trái tim đang bị thiêu đốt của anh, ngược lại càng lúc càng nóng.

Phó Đình Sâm nhắm mắt, cố gắng kiềm chế giọng nói khàn khàn, nhẹ nhàng gọi cô, “Nhuyễn Nhuyễn”.

Tạ Du đã lâu không có múa Ballet, lúc cấp ba sau khi từ chối thư mời cô rất hiếm khi múa lại, tinh lực đều đặt lên việc học, nhưng mà sau khi thi đại học xong mỗi tuần đều có gia sư đến dạy, lúc này cảm giác của cô mới từ từ được tìm lại.

Vào khoảng thời gian quân sự, cũng không có phòng luyện múa nào yên tĩnh để cô luyện tập, vậy nên lại bị bỏ bê, cô làm mấy động tác cơ bản để kéo giãn các cơ.

Đột nhiên cô nghe thấy một giọng nói nam tính từ ngoài cửa truyền vào, cô đi đến rồi mở cửa ra, nhìn thấy Phó Đình Sâm tự nhiên ngồi trước cửa, “Sao vậy ạ?”.

Phó Đình Sâm nhìn bờ vai và chiếc cổ mảnh khảnh của cô gái nhỏ, cả vòng eo thon thả của cô, và…

Đứng lên, dùng tay che phủ đỉnh đầu cô, rồi đẩy cô lại bên trong đóng cửa lại, giọng nói vô cùng trầm thấp trả lời cô qua cánh cửa, “Không có gì”.

“Ò, tụi mình lúc nào anh cơm thế?”, Tạ Du cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không quá tò mò, lại kéo cửa ra.

“Hai tiếng sau”.

“Ừm”.

Phó Đình Sâm nghe tiếng nhạc trong phòng lần nữa cất lên, cúi đầu nhìn bản thân, dùng tay ấn xuống vùng bụng chỗ thắt lưng.

***

Giờ ăn cơm tình cờ gặp được Phó Thanh Đình và Kiểu Chỉ về nhà.

Khi Kiều Chỉ còn rất nhỏ, ba mẹ cô đã hy sinh trong lúc thực hiện nhiệm vụ, cô ăn cơm của Phó gia mà lớn lên, ông bà Phó thật sự rất thích cô, căn phòng tập múa kia cũng là Phó gia lưu lại làm phòng tập vì cô.

Phó Thanh Đình với Kiều Chỉ là thanh mai trúc mã, người trong nhà đều cho rằng hai người có thể thuận lợi mà đến được với nhau, nhưng sau khi trưởng thành không hiểu lý do vì sao mà Kiều Chỉ xuất ngoại, đợi lúc trở về đã trở thành đại minh tinh người người biết tới.

Bởi vì lo sợ thân phận của mình sẽ đem tới phiền phức cho Phó gia, cô không dám để tin tức cô và Phó Thanh Đình yêu nhau tiết lộ ra bên ngoài, đến cả hai ông bà Phó cũng bị bọn họ giấu kín.

Phó Đình Sâm thật sự không rõ Phó Thanh Đình với Kiều Chỉ nghĩ như thế nào, hai người dù có công khai bên nhau thì ông bà anh cũng sẽ ủng hộ, nhưng hai người đến nay vẫn giữ kín mít.

Đã kết hôn 1 năm rồi vẫn không nói với ông bà.

Chuyện của hai bọn họ chỉ có vỏn vẹn vài người biết.

Hơn nữa lí do hai người giấu tin tức này chỉ có trong lòng họ tự biết.

Phó Đình Sâm vốn muốn đưa Tạ Du ra ngoài ăn cơm, nhưng Tạ Du thấy Kiều Chỉ thì không nhấc nổi chân, ánh mắt yêu thương dán chặt vào cô ấy.

Kiều Chỉ có ngoại hình sáng sủa, là kiểu mỹ nhân chói lọi, khí chất mỹ mạo, dáng vóc không thiếu thứ gì, nhan sắc rất thu hút người khác.

Tạ Du lại không giống vậy, tính tình dịu dàng phù hợp với vẻ ngoài sạch sẽ trong sáng của cô, khí chất trên người làm người ta không thể rời mắt.

Nếu nói Kiều Chỉ là đoá hoa hồng nở rộ trong mưa gió thì Tạ Du là kiểu đoá hoa được nuôi dưỡng trong nhà kính.

Từ lần đầu tiên Kiều Chỉ gặp Tạ Du đã cảm thấy rất thích cô, tính cách như cô rất hiếm thấy, không kiêu căng nhưng cũng không yếu đuối đến mức làm người ta cảm thấy thương hại.

Dưới ánh mắt đáng thương của Tạ Du, Phó Đình Sâm đành đồng ý ở nhà ăn cơm, nhân tiện giữ hai người kia ở lại lâu hơn.

Thức ăn đã được bày biện lên bàn ăn, Phó Đình Sâm với Phó Thanh Đình cùng ngồi một bên, Tạ Du với Kiều Chỉ ngồi ở phía đối diện.

Phó Đình Sâm thấy Tạ Du đang ngồi nghiêm túc rồi thỉnh thoảng còn liếc nhìn Kiều Chỉ, mở miệng nói, “Thím hai, nghe nói đoàn múa của thím ở Yến thành đang tuyển người sao?”.

Kiều Chỉ cong môi, “Gọi chị”.

Đôi mắt của Phó Thanh Đình tối sầm lại.

Phó Đình Sâm liếc nhìn Phó Thanh Đình đang ngồi bên cạnh, cười nói, “Chị Kiều”.

Kiều Chỉ lúc này mới hài lòng, lau miệng và nhìn Tạ Du, “Du Du, lần trước em nói với chị không còn múa nữa chị còn thấy thật đáng tiếc, lần này Đình Sâm mượn phòng tập múa này cho em đúng không?”.

Tạ Du đặt đũa xuống, ngồi gọn gàng, cảm động nhìn Phó Đình Sâm một cái rồi gật đầu, “Thật sự em đã bỏ bê việc múa một khoảng thời gian”.

Kiều Chỉ tiện tay rút một tờ giấy ăn đưa cô, “Video 3 năm trước của em chị đã xem rồi, rất có thiên phú, nhưng em cũng biết múa Ballet một khi đã bỏ bê thì rất khó hồi phục lại”.

“Em biết ạ”.

“Tuần sau chị sẽ đại diện vũ đoàn đến trường em tuyển người, nếu như em có hứng thú thì nên thử sức nhé”. Kiều Chỉ chân thành mời Tạ Du, cái cây non Tạ Du này được gieo trồng quá muộn, nếu cô quen biết biết Tạ Du sớm hơn hay năm ấy cô không xuất ngoại, thì có lẽ Tạ Du đã không từ bỏ việc nhảy múa như bây giờ.

Nhưng người ưu tú rất nhiều, cô không thể mở cửa sau, có thể được hay không chỉ có thể tự dựa vào bản thân cô ấy.

Phó Đình Sâm nhìn Tạ Du không giấu được sự ngưỡng mộ trên mặt, nghĩ đến danh sách theo dõi trên Weibo của cô không chỉ có đội xe, còn có Kiều Chỉ, trong lòng hơi ganh tị, “NNếu chị đã muốn tìm một học trò, không bằng bây giờ chị chỉ dạy cho Tạ Du trước đi?”.