Phương Xán xách một túi quà, sánh bước với Tạ Du đi dạo trung tâm thương mại, “Hai người là hàng xóm, ở cùng một tầng chỉ có hai căn hộ, bốn bỏ năm lên lên không phải là sống chung sao!”.

Tạ Du vội vàng bịt miệng Phương Xán lại, “Không có! Đừng có nói tầm bậy nha!”.

Phương Xán đầy ẩn ý nhìn cô,: “Phó Đình Sâm nhà cậu canh giữ một tiên nữ nhỏ mà có thể nhịn không ăn sao?”.

Nghe lời cô ấy nói Tạ Du không biết nghĩ đến gì mà mặt đỏ bừng lên, cắn môi không nói gì.

“Anh ấy không có ăn hiếp tớ”, Tạ Du nhỏ giọng phản bác.

“Hai người đã phát triển tới đâu rồi? Hôn môi chưa?”. Phương Xán đến bên tai cô hỏi một câu dọa người.

Tạ Du suýt nữa sặc nước bọt chết, “Không có!”.

“Vậy nắm tay chưa?”, Phương Xán tiếp tục truy hỏi.

Tạ Du lúc này hận không thể chui xuống đất, phẫn nộ nói, “Tụi mình không có gì hết á!”.

Cánh tay Phương Xán gác lên vai cô, “Có cái gì không hiểu cứ hỏi mình!”.

Tạ Du hỏi lại, “Thế cậu hẹn hò bao giờ chưa?”.

Phương Xán nghẹn họng, ngượng ngùng ho một tiếng, “Tất nhiên là có rồi, nhớ lại năm đó người theo đuổi tớ xếp thành hàng dài, có đầy người tớ còn không thèm liếc nhìn ý”.

Tạ Du nghi ngờ nhìn cô, hiển nhiên là không tin lời cô ấy nói.

“Thôi được rồi! Không nói mấy chuyện này nữa, tụi mình đi ăn thịt nướng!”, Phương Xán cầm tay Tạ Du bước vào một nhà hàng, biết Tạ Du thích yên tĩnh nên đã chọn ngồi phòng riêng.

Tạ Du để ý cô ấy cứ luôn xoa eo, hôm nay không còn hăng hái sôi nổi như ngày thường, hỏi thì cứ lấp liếm cho qua, cô cũng không hỏi thêm nữa.

Buổi chiều, hai người lại tiếp tục đi đến trung tâm thương mại, hầu hết các cửa hiệu ở đây đều có dịch vụ giao hàng tận nhà, vậy nên hai người đã mua rất nhiều quần áo nhưng hai tay vẫn trống không.

Tạ Du trước giờ chưa từng đi dạo phố với người không phải người nhà, cô đã kéo gần khoảng cách hơn với Phương Xán.

Phương Xán can đảm mà cẩn trọng, cô ấy không để tâm đến biểu hiện rụt rè của Tạ Du, ngược lại sẽ luôn quan tâm chăm sóc đến sự nhạy cảm của cô.

Hai người đi dạo đến 4 giờ chiều, ngồi nghỉ ngơi ở trung tâm thương mại, vừa nằm trên lan can thì thầm to nhỏ, vừa nhìn dòng người qua lại.

Phương Xán nhìn thoáng qua một bóng dáng quen thuộc, đột nhiên ngồi xổm xuống, nấp sau cái cột to có hình con mèo ra cầm tay ra hiệu với Tạ Du, “Hạ Tống, Hạ Tống!”.

Tạ Du nhìn theo ngón tay chỉ của Phương Xán, Hạ Tống bước vào một cửa hàng đồ nam lựa cà vạt.

“Cậu muốn qua đó chào hỏi chút không?”, Tạ Du nhìn cô lộ đầu ra khỏi cái cột hai mắt đều dán chặt lên người Hạ Tống, tốt bụng đề nghị.

Phương Xán xoa xoa eo, nghĩ đến bộ dạng lạnh lùng túng dục buổi sáng của anh, cô hoảng loạn thu lại ánh mắt, “Thôi khỏi, tụi mình đi mua đồ bơi đi”.

Tạ Du nhìn Hạ Tống bước vào cửa hàng, ngày nhập học cô ngất xỉu được anh giúp đỡ, hơn nữa anh ấy học tâm lý, có lẽ…

Ý tưởng vừa lóe lên cô đã bị Phương Xán lôi đến cửa hàng, khiến ý tưởng kia đành bỏ lại sau đầu.

Cô chọn một bộ đồ bơi kín đáo màu đen, Phương Xán cũng chọn một bộ gần tương tự cô, Tạ Du vừa nghĩ đến lúc học bơi phải mặc bộ đồ này lên người bèn có chút nhục chí, lúc thanh toán cô nhăn mặt nhìn Phương Xán, “Tụi mình còn rút môn được không?”.

“Hệ thống đăng ký môn học đóng rồi”.

“Vậy thôi”, Tạ Du đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên bán hàng và nhập mật mã.

Phương Xán nhận túi đồ nhân viên bán hàng đưa cầm trong tay, “Nếu như cậu không muốn đi học thì xin nghỉ, giáo viên này dễ nói chuyện lắm, tớ nghe đàn chị nói giáo viên này mấy ngày đầu sẽ dạy vài kiến thức cơ bản, còn những tiết còn lại chủ yếu là hoạt động tự do”.

Cô chớp chớp mắt, “Vậy nên hồ bơi ở khu thể dục trường mình được mệnh danh là thánh địa tình yêu đó”.

Tạ Du cầm túi đồ lên, hơi ngẩng đầu lên cười, “Cậu đến hồ bơi để coi mắt hả?”.

Tạ Du lùn hơn Phương Xán một chút, lúc nói chuyện cô thường ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp sạch sẽ loé lên tia ranh mãnh.

Phương Xán giả bộ tức giận, “Nói vớ va vớ vẩn!”.

Hai người đi xuống lầu trùng hợp gặp phải Hạ Tống đi từ tiệm đồ nam ra, Phương Xán vốn dĩ đang ủ rũ lập tức tỉnh táo, nắm chặt tay Tạ Du quay người đi về hướng cửa ra vào khác, dường như người vừa than eo mỏi chân đau không phải cô ấy.

Hạ Tống nhìn bóng lưng đang vội vàng tẩu thoát của Phương Xán, trên môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt, anh mở túi đựng cà vạt ra, tỉ mỉ chậm rãi đeo lên cổ, sau đó đi về hướng Phương Xán đã bỏ đi.

“Du Du, mình đi trước nhé!”, Phương Xán sau khi ra khỏi trung tâm thương mại lập tức bắt một chiếc taxi, dáng vẻ vội vàng hoảng loạn của cô giống như đang bị con thú hung dữ nào đó đuổi theo sau vậy.

Tạ Du cười cười kéo cô lại, “Làm gì mà vội vàng thế?”.

Phương Xán nhìn về cánh cửa đè thấp giọng nói, “Thoát thân”.

Lời vừa thốt ra, Hạ Tống đã hướng về bên này đi tới, cánh tay anh chặn cửa xe lại, gập eo xuống, ánh mắt lạnh lùng của anh khẽ động, “Buổi sáng đi về có nhìn thấy cà vạt của anh không?”.

Nói xong thì ngồi xuống bên cạnh cô, kéo cửa sổ xuống nói với Tạ Du ở bên ngoài, “Anh đưa cô ấy đi trước đây”.

Tạ Du trợn tròn mắt, liên tưởng tới hôm nay Phương Xán không giống ngày thường, cô dường như biết được gì đó.

Phương Xán vội vàng giải thích với Tạ Du, “Không giống như cậu nghĩ đâu!”.

“Gặp lại sau”, Hạ Tống khẽ gật đầu với cô.

“Này…Hạ Tống…anh”, giọng nói của Phương Xán dần biến mất sau tấm cửa thuỷ tinh.

Tạ Du vẫn đơ người đứng chỗ đó, lúc cửa sổ thuỷ tinh kéo lên, cô rõ ràng nhìn thấy cánh tay của tiền bối Hạ Tống đặt trên eo Phương Xán.

Tạ Du trầm ngâm nhìn xe taxi đã đi xa, thì ra Phương Xán với học trưởng Hạ Tống quen biết nhau!.

Hơn nữa mối quan hệ giữa bọn họ rất không bình thường!.

Tạ Du nghĩ đến đây, lại kết hợp những phản ứng của Phương Xán, cô mỉm cười khoái chí, xoay người đi vào tầng trệt của siêu thị mua lon Cola.

Khi thanh toán, cô nhạy cảm phát hiện nam thu ngân kia nhìn cô rất nhiều lần, Tạ Du để ý thấy hình như chân anh ta có chút bất tiện, anh ta đội mũ lưỡi trai màu đen, thấy Tạ Du đi tới thì cúi đầu.

Tạ Du rất nhạy cảm với ánh mắt người khác, đôi lông mày thanh tú hơi nhướng lên, ánh mắt vừa quét qua của người này làm cô thấy khó chịu, giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm, đợi cô nhìn qua thì anh ta lại cúi đầu, chỉ lộ ra cái cằm.

Cô cũng không để ý nhiều, sau khi nhận biên lai thì Phương Chiêu Diễm điện thoại đến, Tạ Du sau khi nhận điện thoại lại phát hiện ánh mắt của người kia vẫn nhìn mình, quay đầu lại nhìn lại phát hiện chỗ mắt cá chân trái của người đàn ông kia có một mảnh nối bằng kim loại!.

“Tiểu Nhuyễn?”.

Giọng nói trong điện thoại làm cô thu hồi ánh mắt đang nghiên cứu, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy thật kỳ quái, “Em đang nghe đây”.

“Người kia là bạn của anh, cậu ấy đến Lệ thành dưỡng thương, hôm nay trùng hợp quay về Yến thành nên anh nhờ cậu ta chạy xe đến cho em rồi”.

Tạ Du mở nắp lon Coca, khẽ uống một ngụm, “Vâng”.

“Anh đưa số điện thoại của em cho cậu ấy rồi, em kết bạn Wechat đi, cậu ấy sẽ gửi địa chỉ cho em”.

“Hai người có thể cùng nhau ăn bữa cơm, tính cách cậu ta cũng rất tốt, nhưng mà đừng có về quá muộn”.

“Em biết rồi, đợi tối về nhà em gửi Wechat cho anh”.

Cô phát hiện ảnh đại diện của người kia là một tấm hình màu đen, không nghĩ nhiều bấm chấp nhận.

Bên kia lập tức gửi cho cô vị trí.

Cô nhớ địa chỉ chỗ kia rồi rời khỏi siêu thị.

Tạ Du không chú ý sau khi cô xoay người, nam thu ngân kia kéo vàng mũ lên, ngẩng đầu dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn bóng lưng cô, tay sờ lên vết sẹo ghê người trên cổ, giọng nói giống như tờ giấy xù xì bị ma sát,: “Lại gặp mặt rồi”.

***

“Đội trưởng, lâu quá rồi mới gặp!”, Phó Đình Sâm đến đội xe thì các thành viên trong đội đã chạy được mấy vòng, anh thay bộ đồ đua rồi kêu người đưa xe qua cho mình.

“Mấy hôm nay có việc, mấy hôm tao không ở đây có lười biếng không?”, Phó Đình Sâm nằm trên Sofa, nhìn đường đua qua cánh cửa sổ nền nhà.

Cả đội xe đều biết Phó Đình Sâm đang theo đuổi một em gái nhỏ nhắn mềm mại, bọn họ đều nghĩ là một hôm nào đó đội trưởng sẽ chính thức giới thiệu cho bọn họ gặp mặt làm quen.

Nhìn bộ dạng xuân phong đắc ý của anh, có người trêu chọc nói, “Xem ra mấy hôm nay mày theo đuổi chị dâu nhỏ nên không có thời gian đến đúng không? Mấy cô vợ kia của mày đều đang trong Gara đợi mày đấy!”.

Phó Đình Sâm giơ chân đạp cậu ta một cái, “Bớt đùa ba chuyện này đi, bị chị dâu của mày nghe được lại hiểu lầm”.

Anh tuổi trẻ bồng bột, không có hứng thú với con gái, có lần trong lúc uống say tuyên bố rằng cả đời này sẽ sống cùng mấy chiếc xe trong gara kia đến già.

Không ngờ rằng lời này nói chưa được hai tháng đã gặp được Tạ Du ở Lệ thành.

Mấy người đồng đội cũng không sợ anh, vẫn cứ đùa giỡn náo loạn, nhưng cũng không nhắc đến chuyện này nữa, người dẫn đầu trêu chọc Phó Đình Sâm ném cho anh cái mũ bảo hiểm, “Tao chạy với mày mấy vòng”.

Cậu ta là Hoắc Nhất Phàm, một phó nhị đại nổi tiếng ở Yến thành, là người trong vòng bạn bè của Phó Đình Sâm, lúc trước cũng bởi vì chơi xe nên quen biết với Phó Đình Sâm.

Vòng bạn bè này của Phó Đình Sâm gồm Lâm Dữ, Giang Dụ, Hoắc Nhất Phàm, còn có một người bay trên bầu trời quanh năm- Nghiêm Hoành。

Bốn người bọn họ từ gia cảnh, ngoại hình và năng lực đều xuất chúng hơn người, trừ Lâm Dữ ra thì mấy người còn lại đều khá khiêm tốn, tần suất xuất hiện của Phó Đình Sâm cũng khá nhiều nhưng anh không phô trương như Lâm Dữ.

Sự xuất hiện của anh đa phần đều chỉ trên sân đấu.

Phó Đình Sâm cầm mũ bảo hiểm xuống lầu, theo thói quen đi dạo gara một vòng, các chiếc xe thể thao hàng đầu trong và ngoài nước đều có thể được tìm thấy ở đây, mấy chiếc xe anh dùng để thi đấu tự nhiên không giống với xe thường ngày đi, chúng đều được sửa đổi đặc biệt dành cho cuộc thi, mọi khía cạnh đường nét trên xe đều do anh tự tay sửa chữa, đây thật sự là ngành nghề đốt tiền.

Nhân viên đang bảo trì xe, anh thắt mũ bảo hiểm lại rồi lên xe, nhìn Hoắc Nhất Phàm cũng đang chuẩn bị kéo xe ra, “Đi thôi”.

Nhân viên tạp vụ đều tản ra, đường đua cũng được dọn dẹp sạch sẽ, chiếc xe thể thao màu đen bạc của Hoắc Nhất Phàm và kết hợp đỏ trắng xanh của Phó Đình Sâm đang nổ máy chuẩn bị xuất phát.

Khi lá cờ phất xuống, hai chiếc xe lao đi như hai mũi tên được bắn ra.

Đua vài vòng, người đứng ngoài đường đua đang rất hưng phấn, hai người đang chạy cũng rất hưng phấn, Phó Đình Sâm và Hoắc Nhất Phàm là hai tay đua xe hàng đầu trong đội, hai người đã giật được không ít giải, có giải đồng đội cũng có giải cá nhân, đội xe đặc biệt giành ra một căn phòng cho bọn họ đặt cúp.

Trong giới bọn họ có câu, Phó Hoắc xuất trận, không người địch lại.

Phó Đình Sâm mấy ngày hôm nay không đụng vào xe nên có chút lạ lẫm, Hoắc Nhất Phàm về đích sớm hơn anh vài giây.

Anh đẩy cửa xe ra, ném mũ bảo hiểm cho người tiếp viện, liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ điện tử nhìn hai điểm thời gian, ngậm điếu thuốc, “Kỷ lục của tao không dễ phá”.

Hoắc Nhất Phàm tự đắc liếc anh một cái, dựa người vào mui xe, “Trạng thái của mày hôm nay không tốt, bữa sau lại chạy vài vòng”.

Hai người đang đợi người tới để bảo trì, thì có người chạy đến nói, “Lão đại, có người lái xe của chị dâu đậu ở bãi đậu xe phía trước”.