Địa điểm gặp mặt cách nơi Tạ Du mua sắm rất xa, lúc đó còn là giờ tan tầm, trên đường phải đi đi dừng dừng tốn rất nhiều thời gian, cô mất một tiếng rưỡi để đến điểm hẹn.

Mặt trời lúc này đã gần khuất dạng ở đường chân trời, hoàng hôn màu vàng bao phủ cả thành phố.

Khu vực bãi đậu xe cũng không quá hoang vắng, nhưng không có nhiều cao ốc như trong trung tâm thành phố, có lẽ nơi này dùng để xây dựng một hạng mục đặc biệt nào đó, bãi đỗ xe bao vây bởi bốn bức tường, trong chỗ sâu nhất của bãi đậu đầy xe container, cũng không nhìn thấy gì nữa, từ xa có thể nghe thấy tiếng gầm rú của xe cộ.

Tạ Du đợi ở bồn hoa bên cạnh bãi đỗ xe, cô uống hết lon Coca trong tay rồi ném vào thùng rác bên cạnh, lại ngồi về vị trí ban đầu, cô đặt túi đồ bơi bên cạnh, cúi đầu bóp bóp đôi chân bị đau.

Cô đánh giá xung quanh, một con chim đen không biết tên gì đậu trên dây điện trước mặt, dây điện vừa thẳng vừa dài hơi đong đưa qua lại, cô không biết vì sao người kia lại hẹn ở chỗ này, cô lục xem túi xách thấy không có vũ khí gì phòng thân cả.

Theo bản năng cô muốn gọi điện thoại cho Phó Đình Sâm, nhưng khi lấy điện thoại ra thì cô lại thay đổi ý định, nếu đã là bạn của anh họ thì cô cũng không có gì phải lo lắng cả.

Tạ Du đang cúi đầu đếm vết muỗi đốt trên chân, thì trên đầu truyền đến giọng nói, “Đợi lâu rồi hả?”.

Tạ Du ngẩng đầu, trong ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng trước mặt, “Phó Vân?”.

“Thật vui cậu vẫn còn nhớ tên của tôi”, đôi mắt cậu ta hiện lên ý cười.

Tạ Du nhìn xung quanh, sắc trời vẫn còn sáng, nhưng bị bao phủ bằng một tầng sương mù mịt, chậm chạp vẫn chưa tối đi, “Cậu là bạn của anh họ tôi?”.

Phó Vân tiến gần hai bước, cúi đầu nhìn ống quần cuộn lên của cô, có vài vết muỗi cắn trên làn da non nớt của cô, “Ừm, anh họ cậu nhờ tôi đem xe qua đây”.

Tạ Du cầm túi đồ rồi đứng lên, cách xa Phó Vân, “Cảm ơn cậu đưa xe qua đây”.

Phó Vân siết chặt ngón tay trong túi quần, nhưng ánh mắt vẫn ấm áp, khuôn mặt thanh tú không hề vì sự lạnh lùng của cô mà tức giận, “Chúng ta là bạn bè, không cần khách sáo như vậy”.

Tạ Du nghiêm túc sửa lại lời cậu ta, “Cậu với anh họ tôi là bạn bè, nhưng chúng ta thì không”.

Cậu ta lấy chìa khoá ra đưa cho cô, cười nhàn nhạt, tự tin nói, “Chúng ta không phải kẻ thù”.

Sự tự tin của một người đều được viết trên mặt, nhưng sự tự tin của cậu ta chỉ thể hiện khi đối diện cô, cậu ta vĩnh viễn có bộ dạng mười phần chắc chín, Tạ Du cười lên, “Xe ở chỗ nào?”.

Phó Vân liếc nhìn bãi đỗ xe sau lưng, nghe thấy tiếng gầm rú của động cơ xe thể thao, ánh mắt lạnh nhạt, “Trong bãi xe, rất dễ tìm”.

“Cảm ơn”, Tạ Du nhận chìa khoá rồi ngồi ở bồn hoa không đứng dậy.

Phó Vân nhìn thoáng thấy hai người đang bước đến đây, cố ý giảm tốc độ rời đi, nghiêng đầu quét qua ánh mắt sắc bén của Phó Đình Sâm, khoé môi khẽ cong lên.

Tạ Du nghi hoặc nhìn tốc độ chậm chạp của Phó Vân, quay đầu nhìn sang thì phát hiện Phó Đình Sâm đang mặc bộ đồ đua màu đỏ rực lười biếng nhướng mày đi qua đây.

Phó Đình Sâm đứng ngoài cửa bất động, vẫy tay với Tạ Du, “Nhuyễn Nhuyễn, qua đây”.

Hai mắt của Tạ Du sáng lên, cầm túi đồ chạy tới, ngọt ngào gọi một tiếng, “Anh tiểu Phó”.

Hoắc Nhất Phàm nổi da gà toàn thân, da đầu tê dại, “Vãi~”.

Giọng nói mềm mại này, chả trách khiến Phó Đình Sâm độc thân hai mười mấy năm sa vào lưới tình.

Ai không muốn mỗi ngày ôm hôn một cô bạn gái biết làm nũng chứ?.

Tạ Du nghe thấy tiếng của Hoắc Nhất Phàm mới phát hiện sau lưng anh có một người đàn ông mặc bộ đồ đua màu đen bạc, vẻ mặt trêu chọc đang nhìn qua đây.

Cô nấp bên người Phó Đình Sâm, lắc lắc khoá xe trong tay, “Em tới nhận xe”.

Trước khi Phó Đình Sâm đến sân tập đã nhìn thấy chiếc xe kia.

Không ngờ rằng vừa đi ra đã nhìn thấy Tạ Du với Phó Vân.

Anh khẽ nhíu mày, nhìn về hướng Phó Vân đã khuất dạng, “Nó đưa xe đến cho em hả?”.

“Ừm, anh họ nói cậu ta là bạn của anh ấy”, Tạ Du biết địch ý của anh với Phó Vân khá lớn, sờ sờ quần áo của anh, “Bộ quần áo này ngầu quá!”.

Phó Đình Sâm bị đôi mắt sáng lấp lánh của cô lấy lòng, cố gắng đè nén sự xúc động, tóc cô bị anh sờ loạn lên, “Nếu em thích ngày nào anh cũng mặc cho em xem!”.

Tạ Du không khó chịu vuốt thẳng mái tóc, mái tóc đen của cô như sa tanh phủ trên vai, nhớ đến Phó Đình Sâm nói hôm nay đến sân tập, ngước đầu nhìn anh, “Chỗ này là sân tập của anh hả?”.

Hoắc Nhất Phàm vô hình nãy giờ mở miệng, “Đúng rồi, anh tiểu Phó của em rất biết kiếm tiền, đây đều là giang sơn cậu ta giành về cho em”.

Đột nhiên nghe thấy giọng nói xa lạ, Tạ Du bèn trốn sau lưng Phó Đình Sâm, níu quần áo của anh, không dám ngẩng mặt lên vì xấu hổ.

Phó Đình Sâm giơ chân đạp Hoắc Nhất Phàm một cái, “Cái đồ nhiều chuyện!”.

Nhìn ánh mắt trêu chọc của Hoắc Nhất Phàm, anh quay đầu nhìn Tạ Du, đặt tay lên đầu cô, “Đây là bạn của anh, Hoắc Nhất Phàm”.

Người đàn ông mỉm cười lịch sự, đưa tay ra, “Chào em, em gọi Phó nhị là anh, thì cũng có thể gọi anh một tiếng anh Hoắc hay anh Nhất Phàm đều được”.

Tạ Du sao có thể không nghe ra anh đang cười mình, đôi mắt xinh đẹp nhìn Phó Đình Sâm cầu cứu.

Phó Đình Sâm giơ tay ra thay Tạ Du bắt tay với Hoắc Nhất Phàm, ngón tay siết chặt, cười một cách giả tạo nói, “Có cần tao hỏi em gái mày có chấp nhận anh trai cô ấy có thêm một người em gái nữa không?”.

Sắc mặt Hoắc Nhất Phàm khẽ biến, xoa xoa mấy ngón tay bị Phó Đình Sâm nắm, “Bỉ ổi!”.

Ai cũng biết Hoắc Diệc Phong là người phóng đãng, nhưng lại là tên cuồng em gái, xưa nay sợ nhất là cô em gái mười tuổi của mình gặp chuyện đau lòng.

Giống hệt mấy người ở nhà họ Tạ.

Không còn sự trêu chọc của Hoắc Diệc Phong, Tạ Du mượn ánh sáng mờ tối để đi theo sau lưng Phó Đình Sâm vào bãi đỗ xe, càng đi về phía các tòa nhà cô càng không thể nhìn rõ được xung quanh.

Phó Đình Sâm thuận tay cầm túi đồ trong tay Tạ Du, Tạ Du giật mình phản ứng lại, ôm chặt lấy túi rồi giấu sau lưng: “Em tự cầm được”

Nghĩ đến việc nhóc con này chắc là mua mấy đồ dùng cá nhân, anh không kiên trì cầm nữa, nhưng ánh mắt của anh khiến khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng lên, nhìn Hoắc Diệc Phong đang đi tới đây, anh cúi đầu trêu cô: “Giấu cho kỹ, đừng để ai nhìn thấy nhé.”

Nghe thấy thế, Tạ Du ôm chặt túi đồ, mắt thấy sắp đi đến cửa ra vào, lo lắng hỏi: “Em có thể để đồ lên xe không?”

Phó Đình Sâm dừng bước lại, nhìn một nhóm người đang nhìn xuống từ cửa sổ tầng 2. Anh rẽ bước sang một hướng khác: “Đi thôi, sắp muộn rồi, anh đưa em đi ăn tối.”

Tạ Du thở phào nhẹ nhõm đi theo Phó Đình Sâm. May mắn là anh không đòi nhìn đồ ở trong túi, vừa đi tới xe cô liền phát hiện bắp chân của mình càng ngày càng ngứa, đành phải đem ống quần xắn lên, mấy vết muỗi đốt rải rác trên đùi.

Thấy Phó Đình Sâm cúi đầu nhìn mình bèn đáng thương nói, “Ngứa.”

Phó Đình Sâm đặt cô lên mũi xe, nhéo mắt cá chân của cô và liếc nhìn, “Chờ đã.”

Thật sự rất ngứa, Tạ Du không thể không đưa tay ra gãi, nghe thấy tiếng cười ồn ào từ tòa nhà cách đó không xa, sau đó là tiếng cười và tiếng mắng mỏ không rõ của Phó Đình Sâm.

Cô trông mong nhìn về hướng Phó Đình Sâm vừa rời đi.

Cổ của Tạ Du đột nhiên mát lạnh, cô quay đầu nhìn sang, tất cả những gì cô thấy là bãi đậu xe im ắng, so với âm thanh trong phòng kia thì yên tĩnh đến lạ thường.

Trong lòng bùng lên một sự sợ hãi vô cớ, cô quay đầu lại, bầu trời đen kịt đè xuống.

Tạ Du nhìn bãi đậu xe im lìm, ánh đèn trong góc vẫn còn le lói, trong lòng rùng mình.

Cũng may Phó Đình Sâm đã nhanh chóng ra ngoài, chỉ chưa đầy năm phút, anh đã thay bộ đồ đua và cầm trên tay một hộp thuốc mỡ.

Cô không để ý rằng có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô ở nơi tối tăm phía sau, cho đến khi Phó Đình Sâm bước ra, người đấy mới thu lại ánh mắt lạnh lùng, đè thấp vành mũ lưỡi trai đen và rời đi.

Tạ Du ngồi trở lại chỗ ngồi, vừa bôi thuốc mỡ mát lạnh lên bắp chân, vừa than thở với anh: “Em đã đợi bên bồn hoa rất lâu! Em còn bị muỗi đốt nhiều như này, mà em cũng không biết người đưa chìa khóa là cậu ta. “

Phó Đình Sâm tiếp lời cô, “Chậc, đúng là người không có chút ý thức về thời gian, để một cô gái phải chờ đợi lâu như vậy thì không đáng làm bạn bè. Sau này cách xa nó ra.”

“Cậu ta còn bảo em nên tránh xa anh ra!”

Tạ Du lúc đang tức giận phàn nàn thật đáng yêu, Phó Đình Sâm không thể không xoa đầu cô, cảm giác rất mềm mại.

Đột nhiên, Tạ Du nhận được tin nhắn WeChat trên điện thoại di động trong túi xách. Tạ Du nhờ Phó Đình Sâm lấy ra giúp. Cô cầm thuốc mỡ trong tay nên không tiện mở điện thoại, vì vậy đành nói với anh mật khẩu và bảo anh mở khóa cho cô xem.

Phó Đình Sâm mở khóa, vốn không có ý định dò ​​xét chuyện riêng tư của cô, nhưng mắt anh vẫn liếc thấy tin nhắn.

Tốt thật!

[Có một vụ tai nạn giao thông gần bãi đậu xe, cậu có cần tôi đưa về nhà không? Thuận tiện thì chúng ta có thể cùng nhau đi ăn tối. 】

Phó Đình Sâm nhấp vào trả lời bằng giọng nói, “Cút!”

Anh nói xong lập tức đem tài khoản này xóa đi, thấy Tạ Du nhìn qua, nghiêm túc nói: “Buổi tối muốn đón em đi ăn cơm, muốn đưa em về nhà, nhìn đã thấy không phải là người tốt, là tra nam.”

Tạ Du lẳng lặng nhìn anh, “Anh không cùng đi ăn cơm với em sao?”

“Đi.” Phó Đình Sâm không biết tại sao cô lại đột nhiên nói đến chủ đề này.

Tạ Du tiếp tục hỏi: “Anh không định đưa em về nhà sao?”

“Chúng ta ở đối diện nhau, anh không đưa em về chẳng nhẽ lại muốn mỗi người đi một ngả sao?”

“Đồ tra nam!”

Phó Đình Sâm: “…”

“Giỏi! Học được cách cãi lại anh rồi?” Anh vươn tay muốn trừng phạt khuôn mặt mềm của cô, điều mà anh đã muốn làm từ lâu.

Nhưng luôn bị Tạ Du ngăn lại.

Hai người, người tiến người lui, một người tấn công một người phòng thủ, nhưng Tạ Du đâu phải là đối thủ của Phó Đình Sâm, rất nhanh đã không chống lại được.

Khi phản ứng lại, cô phát hiện mình đã Phó Đình Sâm trói chặt nửa người vào ghế lái, không thể phản kháng.

Phó Đình Sâm nhìn nụ cười vui vẻ của cô, đột nhiên dừng tay. Bởi vì lúc nãy nô đùa nên không kịp phản ứng, anh bắt lấy đôi tay đang vẫy loạn ép lên đỉnh đầu, lúc này cô nhóc không có năng lực phản kháng bị anh ấn chặt vào chỗ ngồi.

Hai mắt đỏ bừng, nhưng trong mắt hiện lên ý cười không hề che giấu.

Anh siết chặt ngón tay trên cổ tay cô, bất giác thở nhẹ, nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng của cô, cổ họng khẽ trượt.

Tạ Du sững sờ khi nhìn thấy khuôn mặt đang ở trước mắt, duỗi tay đẩy người đang nhìn chằm chằm vào mình, lắp bắp nói: “Anh … Anh tiểu Phó … anh đứng dậy đi!!!”

Đôi mi dài của cô gái nhỏ lo lắng chớp chớp, giống như một chiếc quạt lông nhẹ nhàng lay động lý trí bấp bênh của anh.

Mùi hương ngọt ngào của cô ngày càng tản ra nhiều hơn cùng với tiếng thở của cô, trái tim cô đập loạn xạ. Phó Đình Sâm, giống như bị yêu quái mê hoặc, ma xui quỷ khiến mở miệng nói với giọng khàn khàn, “Nhuyễn Nhuyễn, cho anh hôn một cái.”