Chờ người ra khỏi phòng bệnh, ánh mắt sắc lẹm của Lạc Sanh mới thu lại, nghiêm túc nhắc nhở Tạ Du đang tiếp tục lùi vào trong chăn, “U U à, em lớn rồi có thể yêu đương, nhưng nhất định phải mang về để chị dâu kiểm tra, nếu không con thỏ trắng đơn thuần như em sẽ bị lừa còn giúp người ta đếm tiền mất!”

“Đợt này, anh trai em nhịn chuyện em lén đăng ký đến Yến Thành lâu rồi, lát nữa anh ấy có qua đây thì giải thích thành thật vào, nói thêm mấy câu khen ngợi.”

“Phải rồi, về sau cách xa cậu con trai vừa gặp kia một chút.” Cô ấy tận mắt thấy cậu kia làm trò trước mặt cô còn muốn được voi đòi Hai Bà Trưng.

Cơ mà việc Tạ Du tin tưởng một người xa lạ làm cô ấy thấy rất kỳ quái. Năm đó, trong một lần cô ấy tiếp xúc với Tạ Du còn cho rằng con bé bị tự kỷ, không ngờ tới cũng có lúc dễ dàng tín nhiệm một người như vậy.

Tạ Du cụp mắt nhìn băng gạc bó trên khuỷu tay, ngón tay mân mê viền băng, cảm nhận đường nét thô ráp bên trên, cô mấp máy khóe môi nhưng cuối cùng không nói gì, chậm chạp gật đầu.

Anh ấy… Hẳn là người tốt.

Lạc Sanh thấy bộ dáng dịu dàng của Tạ Du, cho dù cô ấy là phụ nữ cũng cảm thấy lòng mềm nhũn ra. Lạc Sanh xoa xoa mái tóc mềm mại của Tạ Du, trong mắt lộ rõ vẻ thương tiếc, cô ấy thở dài, con bé được nuôi dưỡng trong nhà kính nhiều năm thành ra tính tình như này cũng không biết là tốt hay xấu. 

Phía bên kia, Phó Đình Sâm với Giang Dụ vừa mới vào thang máy, thoáng chạm mặt một người đàn ông mặc vest đi giày da, gương mặt người đàn ông hao hao Tạ Du, trông anh ấy vội vàng chạy về phía phòng bệnh là có thể hiểu được.

Phó Đình Sâm hoàn lại tiền vé máy bay rồi ra khỏi bệnh viện, đang định gọi điện báo cho người nhà, ngón tay lướt danh bạ của anh đột nhiên dừng lại, “Đệt! Quên hỏi số điện thoại của em dâu mày!”

Giang Dụ: Ai? Em dâu?!

Giang Dụ dại ra một lúc lâu sau mới hiểu được, thằng nhóc vô liêm sỉ này, tay còn chưa nắm được đã gấp gáp nhớ thương muốn chiếm tiện nghi người ta rồi!

Phó Đình Sâm lơ đi ánh mắt khinh bỉ của Giang Dụ, anh nhẩm tên Tạ Du một vòng trong lòng, “Lệ Thành, nhà họ Tạ”, anh bỗng nhiên nhớ tới gì đó liền quay đầu nhìn Giang Dụ, “Tao nhớ mày có thiệp mời sinh nhật Tạ Diệc?”

Giang Dụ không rõ nên gật đầu, mấy năm nay các gia đình bắt đầu đầu buông tay để lứa con cháu qua lại, các mối quan hệ của anh ta đều ở Yến Thành, đây cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với nhà họ Tạ.

Nhà họ Giang cũng nhận được thiệp mời là vì bậc cha chú Giang Dụ có qua lại kinh doanh với Tạ Diệc.

Tạ Diệc là thương nhân thứ thiệt, nhưng bất cứ ai từng tiếp xúc với anh đều biết anh văn nhã từ trong xương tuỷ, xét về lễ nghĩa gần như không chê vào đâu được, nhà họ Phó ở Yến Thành đương nhiên cũng nhận được thiệp mời, chẳng qua không tới tay Phó Đình Sâm.

Giang Dụ nhìn người người đeo khẩu trang ra vào cửa bệnh viện, thấp giọng nói, “Nghe bảo cô con gái độc nhất của nhà họ Tạ bị bắt cóc hồi nhỏ, rất sợ người lạ, được nuôi dưỡng cẩn thận như chim hoàng yến nhiều năm như vậy, chắc lần này Tạ Diệc muốn chọn em rể qua buổi tiệc sinh nhật.” 

Phó Đình Sâm đã từng nghe về nhà họ Tạ, nhưng mấy năm nay anh luôn dẫn dắt đội tham gia thi đấu, cũng không quan tâm những điều này lắm, nghe Giang Dụ nói vậy, bật lửa trong tay anh “bụp” vào nhau, tự động bỏ qua câu cuối cùng, quét sạch cảm giác không thoải mái trong lòng kia, “Từng bị bắt cóc? Khi nào?”

Giang Dụ lắc đầu, “Nhà họ Tạ rất giữ kín chuyện này, không rõ lắm, đại khái tầm sáu bảy tuổi.”

Phó Đình Sâm bấm bụng ngón tay, nheo mắt nhìn những chiếc xe trên đường ầm ầm lướt qua, cuốn theo làn khói từ quán ven đường tan vào màn đêm, anh ngước nhìn lên, trông đám trẻ quây thành một vòng tròn trước quầy bán kẹo bông.

Anh chép chép miệng bước tới, ỷ vào chiều cao mà lấy một chiếc kẹo bông dưới ánh mắt mong chờ của đám trẻ.

Giang Dụ nhìn anh khinh bỉ, “Lớn tướng rồi, tật thích đồ ngọt từ nhỏ đến giờ vẫn không đổi.”

Anh ta chưa thấy thằng đàn ông nào mê đồ ngọt như Phó Đình Sâm, còn mê một cách đương nhiên.

Phó Đình Sâm cắn một miếng sợi đường bồng bềnh, khóe môi nhếch lên nụ cười thỏa mãn, “Ông đây thích.”

Giang Dụ nhún vai, tiếp tục chủ đề vừa rồi, “Sao đột nhiên thấy hứng thú với nhà họ Tạ thế?”

Phó Đình Sâm nghĩ tới cô gái nhỏ ngọt ngào trong lòng, trái tim bỗng rung động, “Ngày kia tao đi với mày.”

“Không phải mày ghét nhất tham gia loại yến tiệc này sao?”

Phó Đình Sâm gật đầu, quay người đi về phía sau bệnh viện, con ngươi sâu thẳm chợt lóe sáng, khóe môi nở nụ cười, “Đi cưa vợ.”

Giang Dụ ngẩn người, lập tức phản ứng lại, “Cô bé trong phòng bệnh là em gái Tạ Diệc?”

Phó Đình Sâm chỉ cười không nói, ném que kẹo bông đã ăn hết vào thùng rác, bên miệng ngậm điếu thuốc, bật lửa trong tay châm ngọn lửa, tàn thuốc nhuộm màu đỏ tươi, anh từ từ phun ra vòng khói rồi lười nhác bước rời khỏi.

Giang Dụ đuổi theo, “Không phải chứ? Mày nghiêm túc á?”

Lòng Phó Đình Sâm mong nhớ tiếng gọi “anh Tiểu Phó” của Tạ Du mà lòng ngọt ngào như ăn kẹo bông, nghe thấy câu chất vấn của Giang Dụ mà nhướng mày, đôi mắt sâu lấp lánh như đang cười, “Chứ không thì sao? Ông đây bảo kê em ý.”

Giang Dụ trừng mắt nhìn anh, “Thu lại cái nụ cười phơi phới của mày đi, không biết thằng ngốc nào bảo mình sẽ chỉ sống với xe cả đời.”

“Với cả, người ta là chim hoàng yến của nhà họ Tạ, đâu đến lượt mày bảo kê?”

“Đừng quên người ta còn có các anh họ nội, họ ngoại.”

Phó Đình Sâm cà lơ phất phơ ngậm điều thuốc, giơ chân đá Giang Dụ nhưng anh ta phản ứng nhanh né được.

Trên đường quay về khách sạn, anh nhíu chặt mày, ấn huyệt thái dương giật nảy thình thịch.

Đúng thật, hai đời nhà họ Tạ chỉ có một cô con gái, anh phải nghĩ cách bắt cóc cô gái nhỏ về Yến Thành.

***

Ba ngày sau.

Tạ Du bị Phương Chiêu Diễm lôi ra khỏi nhà, vào một cái gara.

Trong mấy người anh trai, Phương Chiêu Diễm xấp xỉ tuổi Tạ Du, từ nhỏ đến lớn người thân thiết với cô nhất là anh ấy. Tạ Du cũng không có rụt rè phòng bị với anh như thường thấy, mà tự nhiên để lộ ra vẻ ngây thơ của cô gái nhỏ.

Phương Chiêu Diễm nhảy xuống khỏi chiếc xe việt dã, mày kiếm mắt sáng, đường quai hàm sắc nét mà không thô ráp, anh đi tới bên chiếc xe thể thao đỗ trong cùng của gara, ném chìa khóa cho Tạ Du, “Thế nào? Thích không?”

Tạ Du theo tầm mắt anh nhìn sang, chiếc xe thể thao ánh đen không phô trương, thân xe hình giọt nước, vân da rõ ràng, dưới ánh đèn pha nó trông như một con báo màu đen đang đợi thời cơ.

Cô gái nhỏ không có hiểu biết gì về xe nhưng lại không có sức chống cự đối với thứ xinh đẹp, cô dạo vòng quanh xe một vòng rồi mở cửa ngồi vào trong, hai mắt cô sáng lấp lánh nhìn anh, gật đầu thật mạnh, “Thích ạ! Cảm ơn anh họ.”

Nhớ đến thao tác mà Phương Chiêu Diễm đã dạy lúc học lái xe, Tạ Du cẩn thận khởi động xe, tiếng động cơ lớn làm cô giật mình, nhìn Phương Chiêu Dương một cách bất lực, “Sao… Sao tiếng lại to thế ạ…”

“Xe này rất mạnh mẽ mà…” Thấy ánh mắt Tạ Du càng ngày càng bối rối, anh giải thích một nửa liền ngậm miệng, đổi chủ đề, “Đây chính là sản phẩm chính thức của bậc thầy hàng đầu thế giới, cả thế giới chỉ có mười chiếc… Em nghe này, âm thanh này mới tuyệt vời làm sao! Cái xe hỏng lúc chúng ta học kia chỉ là để cho em luyện tập chơi thôi, Bé nhà ta đã lái là phải lái xe tốt chứ!”

Tạ Du yên lặng gật đầu, tự mình chỉnh lại chỗ ngồi, thắt dây an toàn, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhìn Phương Chiêu Diễm, “Anh họ, em muốn tự lái đi dạo quanh.”

Phương Chiêu Diễm cúi người, khuôn mặt anh tuấn cười chiều chuộng, anh chống tay trên kính chắn gió, “Con bé vô lương tâm! Biết ngay em muốn tự ra ngoài chơi! Thôi được, cứ mạnh dạn lái đi, anh đã sửa con xe này thành an toàn nhất!”

“Được rồi, tự mình lái xe đi chơi đi, anh yên tâm kỹ thuật anh tự dạy, nhưng mà trước hết dạo quanh gần đây thôi, sau đó về nhà, anh sẽ về nhà yểm trợ cho em.”

Tạ Du hơi trừng mắt, ngón tay nắm chặt vô lăng, “Không lẽ anh trai em đồng ý rồi sao?”

Trông vẻ mặt kinh ngạc của cô, Phương Chiêu Diễm không nhịn được mà cười xoa đầu cô, nói, “Anh đã nói như vậy rồi, có thể lừa em sao?”

Tạ Du không nỡ rời hai chân khỏi xe, cọ cọ trên đệm mềm, do dự một lát, “Cảm ơn anh họ.”

“Có chút lòng thành! Đi chơi đi! Nhớ cẩn thận đó!”

“Vâng!” Tạ Du cẩn thận đạp chân ga để thích ứng với xe, tạm thời chưa quen lắm, nhưng cũng may kiến thức cơ bản của cô rất vững vàng, lúc học lái xe ngày nào cô cũng bị Phương Chiêu Diễm kéo ra luyện tập.

Phương Chiêu Diễm nhìn chiếc xe chậm rãi rời đi mà đột nhiên có loại cảm giác cô em gái đã nuôi nhiều năm cuối cùng cũng đi lấy chồng.

Nghĩ tới đây, anh lập tức bóp chết suy nghĩ này, nghiến răng đá vào một cái lốp xe bỏ đi.

Thằng nhóc ranh nào dám tơ tưởng tới Bé nhà anh, anh nhất định sẽ lột da nó!

Trên đường cách đó không xa, Phó Đình Sâm bỗng hắt hơi một cái, “Mẹ nó ai đang nhớ thương ông thế?”

Giang Dụ ngồi bên ghế lái phụ, mặc kệ anh, anh ta cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, “Con xe kia bị người nhà họ Phương chộm mất rồi, mày vẫn muốn giật thức ăn từ miệng cọp?”

“Để một chỗ không lái, mà nhà họ Phương lại không có ai chơi xe, có lẽ muốn bán lại hoặc là tặng người khác.”

Giang Dụ trầm ngâm một lát, lật lật đống tài liệu trên tay, “Không thấy nói Phương Chiêu Diễm có bạn gái, cũng không thấy anh ta định theo đuổi cô gái nào.”

Mắt Phó Đình Sâm chợt lóe lên tia sáng, “Cho nên chắc muốn bán lại, dù sao trên thế giới cũng chỉ có mười chiếc, đây là chiếc duy nhất ở Trung Quốc, cứ cho là anh ta tăng giá gấp bốn thì vẫn có rất nhiều người tranh đoạt.”

“Giá bán đấu giá vốn đã vượt quá xa giá trị của bản thân chiếc xe, với lại, nó chỉ là mánh lới quảng cáo của nhà G để nâng cao giá trị người mà thôi, không cần thiết…”

Phó Đình Sâm không muốn giải thích nhiều, người ngoài giới không thể hiểu rõ được ý nghĩa của con xe này, đây là tác phẩm của nhà thiết kế hàng đầu nhà G, chỉ cần vị này ra mắt mẫu xe, dân chơi xe sẽ đổ xô đến, hơn nữa đây là tác phẩm chính thức, cả nước chỉ có một chiếc.

Ngón tay thon dài của anh đặt trên tay lái, ánh mắt lóe lên, “Tao nhất định phải có được con xe này.”

Giang Dụ nhận điện thoại, sắc mặt trầm xuống.

“Mày bảo tao tra Tạ Du thì không thể tìm ra được chút manh mối nào, nên tao đổi góc độ khác, tra dòng họ nhà cô bé.”

Phó Đình Sâm gật đầu, “Nói sao?”

“Người tranh với mày ở hội đấu giá chính là Phương Chiêu Diễm, anh họ Tạ Du.”

Phó Đình Sâm không quan tâm, “Thế thì sao! Cũng chẳng liên quan gì đến cô bé.”

Giang Dụ im lặng một cách kỳ lạ vài giây. 

Phó Đình Sâm bỗng nhiên đạp phanh, chiếc xe thể thao đen tuyền để lại cú phanh gấp trên mặt đường.

“Fuck! Mày đé* muốn sống nữa à! Đang giữa đường đi phanh gấp! Mày tưởng đang lái đường đua nhà mày chắc!”

Phó Đình Sâm nhìn về phía Giang Dụ, nghiến răng, “Đừng nói với tao chiếc xe kia là tặng cho Tạ Du á!”

Giang Dụ đang định gật đầu, đột nhiên phía sau va chạm đánh “rầm ——” một tiếng.