Hạ Tống đã đặt một nhà hàng cao cấp, cách bày trí rất trang nhã, Phương Xán và Hạ Tống đều không phải là người hoang phí, nhưng cũng phải có nghi thức đầy đủ.

Chiếc bàn dài trải một tấm khăn trải bàn, phía đầu là một bình hoa hồng, người chủ trì sẽ ngồi bên cạnh bình rượu vang.

Tạ Du bước vào phòng, cởi chiếc áo khoác nỉ xuống đưa cho Phó Đình Sâm.

“Du Du, qua đây ngồi đi!” Phương Xán ngồi vào chỗ cho người chủ trì, Hạ Tống ngồi bên phải của cô.

Tạ Du cười với Phương Xán rồi ngồi đối diện với Hạ Tống, lấy hộp vòng tay ra đưa cho cô ấy, “Xán Xán, tặng cậu nè! Sinh nhật vui vẻ!”
Phó Đình Sâm để ngay ngắn áo khoác của Tạ Du xong, đi qua ngồi kế bên cô, nhìn Hạ Tống gật đầu một cái chào hỏi, anh và Hạ Tống cũng coi như có quen biết, nhưng nếu ở cùng nhau như vậy thì vẫn thấy ngại.

Phương Xán mở chiếc hộp ra, đôi mắt phượng của cô sáng rỡ, con người màu đen xen lẫn bất ngờ và thích thú, “Woa! Mắt thẩm mỹ của Tạ Du nhà ta sao mà tốt thế! Yêu cậu chết đi được!”
Phương Xán kéo ghế qua bên cạnh Tạ Du, ôm lấy Tạ Du thắm thiết.

Tạ Du bất ngờ bị Phương Xán ôm, hai má đỏ ửng cả lên, nhưng không đẩy cậu ấy ra, rút tay đang bị Phó Đình Sâm nắm chặt ôm lấy Phương Xán, nhẹ nhàng nói, “Cậu thích thì tốt rồi!”
Bàn tay bé nhỏ mềm mịn đang nằm gọn trong lòng bàn tay anh mà cô lại vô tình mà rút ra, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Phó Đình Sâm cụp xuống, khóe môi cong cong, đôi mắt đen nhuốm màu nguy hiểm.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Phó Đình Sâm, Xán Xán ngượng ngùng buông tay, thè lưỡi, “Du Du, cậu giúp tớ đeo lên được không?”
Tạ Du giúp cô ấy đeo vòng tay lên, thấy cô ấy vui vẻ quay qua Hạ Tống khoe chiếc vòng mới, đôi chân nhỏ dưới tấm khăn trải bàn cũng nhẹ nhàng đung đưa, vui vẻ nhìn sang Phó Đình Sâm, lặng lẽ nói nhỏ nhỏ bên tai anh, “Xán Xán rất thích đó.


Khóe mắt Phó Đình Sâm cong cong, xoa xoa đầu cô, cô nhóc này khó lắm mới kết giao được với một người bạn, trước khi đi vào còn lo sợ Phương Xán sẽ không thích món quà mà mình chọn nữa chứ.

Thấy Phương Xán phản ứng như vậy, Tạ Du bắt đầu vui vẻ trở lại.

Trong bữa tiệc.

Phương Xán có điện thoại.

Thấy cái tên hiện lên trên điện thoại, nụ cười trên mặt cô vụt tắt, đi ra khỏi phòng với gương mặt lạnh lùng bắt máy.

“Sao lâu như vậy mới nghe máy? Có phải đủ lông đủ cánh rồi nên không thèm để ý đến tao nữa đúng không? Hôm nay sinh nhật chị mày mà mày không về nhà à? Mày lại đi đàn đúm ở đâu mà không về sớm hả?” Tiếng nói chói tai từ bên kia đầu dây truyền qua.

“Ngài đúng là người hay quên mà, mẹ tôi từ khi nào sinh chị gái cho tôi vậy?” Phương Xán dựa lưng vào bức tường lạnh ngắt trả lời.

Trước kia cô cứ mãi không hiểu một câu nói, có thêm mẹ kế thì sẽ có thêm một người bố dượng.

Trong khi đó còn là một đứa con gái của người đi phá hoại gia đình người khác, chuyện chăn gối gì đó, canh mê hồn gì gì đó, chẳng qua cũng chỉ là những thứ đánh lừa con nít mà thôi.


Nghe tiếng Phương Hưng đang chửi bới vô cùng tức giận, tâm trạng tốt như bị quét sạch hết.

“Em gái, hai chị em chúng ta sinh nhật chung một ngày, bố còn nhớ mà, hai chị em chúng ta sinh nhật chung một ngày tốt biết bao nhiêu, bánh kem của chị cũng sẽ chia cho em một nửa, mẹ cũng rất nhớ em đó.


Thật sự nghĩ cô là một quả hồng mềm à? Lúc đầu cặp mẹ con tiểu tam kia cãi lý, cô chẳng qua là lười so đo lại thôi, ai mà ngờ được họ được đằng chân lân đằng đầu, mấy ngày gần đây muốn leo lên đầu cô ngồi luôn rồi.

Còn thật sự tưởng rằng được vào trong giới giải trí là có thể trở nên cao quý hơn à?
Ngày thường tính tình Phương Xán cẩu thả, không phải là do không tinh tế, mà là do cô không suy tính mưu đồ gì khác, nhưng giờ cô lại có hứng thú muốn đối đầu với họ.

Cô không vui thì người khác cũng đừng mong được vui vẻ.

“Một đứa con gái của tiểu tam mà còn nói cái gì mà muốn chia bánh kem cho tôi một nữa à, ai thèm cái bánh kem thối nát đó của cô, tôi buồn nôn quá, Phương Lâm, cô và mẹ cô còn phiền tôi nữa, có tin tôi tôi đem chuyện con đ* đó ở bên ngoài trộm…”
Chưa nói dứt câu thì đầu dây bên kia truyền qua tiếng đàn ông đang tức điên lên, “Phương Xán, mày đừng có mà không biết tốt xấu! Tao cho mày 20 phút, mày mà không về thì hậu quả tự mình gánh lấy!”
“Ông tự ăn sinh nhật chung với cặp mẹ con đó đi, tiểu thư đây không đến hầu hạ đâu! Đừng có phiền tôi nữa!” Phương Xán tắt điện thoại, chặn luôn số điện thoại đó, cười nhạt.

Cái việc người phụ nữ đó có ở bên ngoài có trộm đồ của người khác là thật hay giả, ai thèm quan tâm chứ!
Chỉ cần cha cô nghe được, cô nghĩ không có người đàn ông nào sẽ không để trong lòng cả.

Phương Xán kéo danh bạ lên đầu, véo một cái vào đùi, hai mắt trong phút nước mắt lưng tròng, hít thở thật sâu, gọi vào số điện thoại của ông ngoại.

Nghe giọng nói hiền từ phía bên kia đầu dây, đầu mũi cô bỗng nhiên chua xót, tiếng khóc nức nở đáng thương, “Ông ngoại…”
“Xán Xán? Bà ngoại vừa mới nói hôm nay sinh nhật con đây, còn chuẩn bị bánh kem cho con nữa, khi nào con về?”
“Con với Hạ Tống và vài người bạn đang ăn cơm với nhau, giờ chưa về được ạ.

” Phương Xán hít hít mũi.

Đầu dây bên kia lúc này mới nghe ra được, “Sao vậy? Ai ăn hiếp con hả?”
Bà ngoại nghe động tĩnh cũng đứng một bên hỏi, “Xán Xán, ai ức hiếp con cứ nói với ông bà ngoại, ông bà sẽ bảo vệ con.


Phương Xán rất ít khi cho ông bà ngoại biết mình sống bên nhà bên đó thế nào, nhưng lần này…cô không muốn nhịn nữa, dựa vào cái gì mà người làm sai lại có thể diễu võ giương oai chứ?
“Cái đứa con gái của người phụ nữ đó…cái dây chuyền mà bà tặng con… bị ăn cắp rồi, còn trong buổi tiệc sinh nhật…vu oan là con ăn cắp, cha đuổi con ra khỏi nhà rồi.


“Sao có thể ngang ngược như vậy được!” Ông vỗ mạnh lên đùi, “Xán Xán, chuyện này con đừng nghĩ nữa, ông ngoại chống lưng cho con! Ông không tin con quỷ hút máu đó dám chống đối ông,”
“Con cám ơn ông ngoại.



Cô từ nhỏ đã rất thân thiết với ông bà ngoại, hai ông bà cũng chỉ có một đứa con gái, mấy năm nay biệt tăm biệt tích không biết đi nơi nào, nên hai ông bà cực kì thương đứa cháu ngoại này.

Ông ngoại Phương Xán tuy không phải là danh gia vọng tộc gì, nhưng các mối quan hệ bao nhiêu năm qua vẫn có, nhà họ Phương dẫu sao cũng là một gia đình giàu có.

Cha của Phương Xán cũng bởi vì phía ngoại cô mà không dám có bất cứ hành động gì.

Phương Xán biết bình thường ông ngoại hiền từ, nhưng khi ra tay tuyệt đối sẽ làm cho hai mẹ con đó phải biết mặt.

Phương Lâm có thể dọn đến ở với cha khiến cô rất khó chịu, cô cũng có thể dọn đến nhà ông ngoại để làm cả nhà bọn họ phải bẽ mặt,
Làm xong mấy việc này, cô tắt nguồn điện thoại đi vào phòng tiệc.

Cô hiện không có tài cán gì, chỉ có thể dựa vào ông ngoại giáo huấn hai mẹ con đó một bài học, nhưng cô biết, ngày tháng tươi đẹp của Phương Lâm không còn nhiều nữa đâu.

Cô muốn xử cô ta!
Tạ Du cảm giác được tâm trạng của Phương Xán có vẻ không tốt lắm, nhìn sang Phó Đình Sâm không biết phải làm sao.

Phương Xán rót rượu vào ly, mặt không hề biến sắc, “Nào, chúc mừng sinh nhật mình nào!”
Tạ Du cầm coca lên thay rượu cụng ly với Phương Xán, Hạ Tống và Phó Đình Sâm phải lái xe nên cũng không thể đụng tới rượu, chỉ cầm ly nước lọc lên bồn người cùng cụng ly.

Bánh kem được đưa lên, Phương Xán cắt bánh kem xong, miếng đầu tiên đưa cho Tạ Du, rồi sau đó cứ thế mà chia phần.

Bánh kem to vừa phải, ăn lại không thấy ngán, lớp chocolate bên ngoài thêm rất nhiều trái cây, các tầng bên trong của bánh có kẹp xoài.

Phó Đình Sâm không nhịn được ăn hết mấy phần.

Trong phòng rất yên tĩnh, lộ ra ]bầu không khí ấm cúng, hai cô gái thì cứ tụm lại với nhau nói chuyện thì thào, hai chàng trai trong mắt chỉ có cô gái của mình.

Sau khi ăn cơm xong, Phương Xán đề nghị đi hát karaoke, Tạ Du trước giờ chưa đi bao giờ, thành khẩn nhìn Phó Đình Sâm.

“Đi thôi, không phải có chuyện muốn tìm tôi à?” Hạ Tống ôm lấy Phương Xán đã uống say khướt nhìn Phó Đình Sâm.

Phó Đình Sâm nhìn sang gương mặt đầy mong đợi của Tạ Du.

“Đi đi mà.

” Tạ Du lắc lắc tay anh, “Anh à~.



Phó Đình Sâm phì cười, vỗ nhẹ lên vầng trán mịn màng của cô, “Anh không cho em đi em sẽ khóc hả?”
Tạ Du đảo đảo mắt nghiêm túc gật đầu, “Sẽ khóc!”
Bé nay biết đe dọa người khác rồi, Phó Đình Sâm mỉm cười, “Đi đi, lớn như vậy rồi còn mít ướt, mất mặt quá!”
Tạ Du nhẹ nhàng “hừ” lên một tiếng, nhận lấy áo khoác rồi mặc lên, “Chỉ toàn do anh ăn hiếp em chứ đâu!”
Phương Xán đẩy Hạ Tống ra, dựa vào người Tạ Du, say khướt, trên người có mùi rượu nhẹ, “Được rồi, hỏi ý kiến người nhà thành công, tớ đưa cậu đi chơi!”
Tạ Du còn chưa mặc áo xong đã bị Phương Xán lắc lắc kéo kéo đi về phía club kế bên quán rượu.

Hạ Tống biết tâm trạng Phương Xán không tốt, phần lớn đều là do bên phía nhà họ Phương mà ra, nên muốn cho cô chơi cho thỏa thích, sớm đã đặt một phòng ở club bên cạnh rồi.

Tạ Du lần đầu đến những nơi như vậy, chung quy nó vẫn là một nơi cao cấp, những người ra vào đều tựa tựa như nhau, Tạ Du bị Phó Đình Sâm nắm chặt, đội mũ của anh lên cho cô, chặn lại tất cả ánh mắt ngó sang, chỉ để lộ ra nửa gương mặt nhỏ nhắn của cô mà thôi.

Tạ Du hiếu kỳ nhìn xung quanh, nhưng lúc ở chỗ quẹo phát hiện ra một bóng lưng quen thuộc, cô còn đang muốn nhìn cái người mà cô nghi ngờ thì lại bị Phó Đình Sâm kéo đi sang một hướng khác.

Trước khi lên sân khấu, Tạ Du vẫn không tránh được sự chú ý của nhiều người, Tạ Du ngẩng mặt lên nhìn Phó Đình Sâm, giấu sau chiếc mũ là đôi mắt mơ hồ nhìn anh, “Em vừa nãy hình như đã thấy Phó Vân.


Những ánh mắt của người xung quanh khiến anh thấy không thoải mái, Phó Đình Sâm nâng cằm cô lên, ngón tay lướt nhẹ trên đôi môi mềm ẩm, ánh mắt đột nhiên chìm xuống, miệng đắng lưỡi khô.

Ngọn lửa trong lòng bị đốt lên.

Tạ Du nuốt nước miếng.

Các ngón tay nâng niu cằm cô đột nhiên buông xuống, chiếc mũ trên đầu cũng bị cởi xuống, cô bị anh ôm chặt trong lòng ngực, hương chanh thanh ngọt cứ phảng phất bên đầu mũi, Tạ Du trong ngực anh dụi dụi, “Anh không vui hả?”
Phó Đình Sâm “Ừm” lên một tiếng, nhìn sang hướng lúc nãy Tạ Du nhìn, không có ai cả, “Đang yên đang lành nhắc đến nó làm gì?”
Tạ Du ngẩng mặt lên, lộ ra nụ cười ngoan ngoãn dịu dàng, “Em không nhắc nữa đâu.


Ánh mắt Phó Đình Sâm ảm đạm, đè đầu cô xuống, liếm đôi môi khô của mình, “Ngoan.


“Đi thôi, phòng ở tầng hai.

”Hạ Tống và một nhân viên đi đến.

Nhân viên mở căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, đẩy cánh cửa nặng nề ra, Phương Xán cởi áo khoác ra tiện tay vứt lên ghế sofa, cầm mic lên.

Trong mấy người ở đó, chỉ có mỗi Phương Xán là thì ồn ào náo nhiệt, có Hạ Tống luôn phối hợp với cô, nên cuộc chơi cũng không tẻ nhạt.

Phương Xán cảm thấy chưa đã ghiền, kéo Tạ Du lên.

Tạ Du chân tay luống cuống đứng trước màn hình, cầm chiếc mic một hồi lâu mới hát được một câu.

Phương Xán lập tức phun rượu đang ngậm trong miệng ra.


“Hahaha, Du Du, cổ họng người khác bị trời hôn qua, còn cổ họng cậu là bị quỷ nuốt hôn đúng không! Hahaha…”
“Xán Xán!” Tạ Du tức giận che miệng cô ấy lại, mặt dần dần đỏ lên, nhưng dưới ánh đèn mập mờ nhìn không rõ, “Là cậu ép tớ hát cơ mà! Còn ở đó mà chê tớ hát dở.

!’
Phó Đình Sâm cười, anh thật không ngờ cô lại hát lạc nhịp đến mức đó.

Hạ Tống đi đến ngồi xuống, “Xem ra em ấy rất tin tưởng cậu.


Phó Đình Sâm ngả lưng về phía sau, hai tay vươn dài ra trên lưng ghế, “Nếu như những thứ khiến em ấy kích động xuất hiện trước mặt em ấy, nhưng em ấy không hề mất kiểm soát, liệu có phải là những kí ức bị giấu đi trước kia sau khi em ấy tìm lại được thì tình hình sẽ không mấy đáng lo đúng không?”
Đôi mắt màu hổ phách của Hạ Tống lúc này vụt qua một tia sáng gì đó, “Không chắc được, nếu như em ấy đang trong tình thế bị ép buộc, thì có thể tình hình sẽ còn đáng lo ngại hơn nữa.


Phó Đình Sâm lấy trái cherry ra khỏi đĩa mần mê, nhìn hai người đang làm náo loạn kia, cau mày, “Nghĩa là sao?”
“Vẫn không nên nôn nóng, dù bên ngoài thì không sao, nhưng làm sao cậu biết trong lòng em ấy không trào dâng sóng lớn?” Hạ Tống bưng một ly trà lên, những ngón tay thon dài nắm chặt ly, nhẹ nhàng lắc lắc chiếc ly.

Phó Đình Sâm như rớt xuống vực sâu, nhớ đến mấy tin tức vụn vặt mà Giang Du tra ra được, đột nhiên phì cười, “Tôi không biết nhiều hơn cô ấy là bao.


Phương Xán kéo Tạ Du qua, hai người ngồi đối diện với hai người họ, Phương Xán mở rượu một cách thuần thục đưa cho Tạ Du, “Nào! Uống rượu! Đã ra ngoài chơi rồi thì sao chỉ có thể uống nước ngọt thôi chứ?!”
Phó Đình Sâm đưa tay ra chặn lại, cho cô uống rượu là việc gì anh thật sự chưa từng nghĩ tới.

Hai mắt Hạ Tống đột nhiên sáng lên, ngăn Phó Đình Sâm lại, “Lúc cô đã say một chút rồi thì có thể thử xem sao.


Giống như một giấc mơ nhưng không phải, tạo cho bộ não một bước đệm có lẽ sẽ không quá khó chấp nhận.

Phó Đình Sâm thu tay lại, nhìn Tạ Du nhìn sang anh với ánh mắt thận trọng dò la ý kiến, “Uống đi, anh trông chừng cho em.


Một ly rượu, chắc cũng không ảnh hưởng đến sức khỏe.

Phương Xán nhếch miệng, “Anh chồng nhà cậu quản nhiều thật đó!”
Tạ Du lườm Phó Đình Sâm cười một cái, vội vàng bịt miệng cô ấy lại, “Không phải… không phải… chồng”
Vừa nói mặt cô vừa đỏ lên, cầm lấy bình rượu uống luôn một ngụm, rượu vào miệng hơi ngọt, nhưng trong tưởng tượng không hề có vị cay trong cổ, Tạ Du nhìn sang Phương Xán rồi uống luôn một lúc mấy ly.

Phương Xán vui vẻ uống, cùng Tạ Du trò chuyện tán phét.

Rượu trong bình còn chưa vơi đi một phần năm, Tạ Du vừa mới đáp lời Phương Xán đã không cầm chắc được bình rượu, cứ liếm liếm miệng bình, bỏ chai rượu xuống, lắc đầu rồi đứng dậy, đi đến bên Phó Đình Sâm sà vào lòng anh.

Phó Đình Sâm ôm chặt lấy cô, mùi hương ngọt nhẹ pha với tí mùi rượu thoảng qua, tay anh từ từ ôm lấy vai cô, nói một cách nhẹ nhàng, “Sao thế?”
Tạ Du dúi đầu vào trong ngực anh, khe khẽ rên rỉ cái gì đó, lát sau ngẩng dậy lắc lắc đầu, cười một cách ngọt ngào, “Em hình như… say rồi.