Cuộc đua lần này kết thúc với việc Dương Ý và cả đoàn xe vào Đồn cảnh sát, không có người nào để ý chuyện ai thắng ai thua.
Phó Đình Sâm ở trên đỉnh núi, nghe tiếng còi hú dưới chân núi ngày càng xa, anh giơ tay chỉ lên không trung: “Nhuyễn Nhuyễn, em nhìn kìa.”
Tạ Du ngẩng đầu nhìn, trong thành phố rất hiếm khi nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Trời cao lồng lộng, tấm màn xanh thẳm ấy như có vô số vì sao lớn nhỏ vắt ngang qua.

Tạ Du dựa vào lòng Phó Đình Sâm và nhìn ngắm khung trời, tâm trạng hoảng hốt những ngày qua đột nhiên trở nên bình tĩnh đến lạ.

Không phải kiểu cảm xúc tạm thời, cô cảm thấy ngọn lửa khó kiểm soát trong lòng mình đã dập tắt từ bao giờ.
Tạ Du nhếch môi cười, cô xoa cần cổ mỏi nhừ, ôm lấy cánh tay anh: “Chúng ta đi thôi, trời lạnh quá.”
Phó Đình Sâm nhận được điện thoại của Hoắc Nhất Phàm thì đưa Tạ Du trở về.

Trước khi đi, anh nhìn thoáng qua vầng mây u ám trên trời, cất giọng nặng nề: “Ừm, anh đưa em về nhà.”
Gió lạnh lướt qua, từng đóa hoa tuyết bay phất phơ.

Tuyết trắng rơi trúng cổ Tạ Du, cô lập tức rụt người vào lòng anh: “Lạnh thật.”
Tạ Du đút hai tay lạnh lẽo vào túi áo rồi lên xe.

Qua khung cửa kính, cô cứ nhìn mãi những ngôi sao dần biến mất sau đám mây đen.
Phó Đình Sâm cẩn thận kiểm soát tốc độ xe, đường đi ngày càng trơn trượt, anh cũng ngày càng nhíu mày.

May mà rời khỏi đỉnh núi sớm, anh xuống núi trước khi tình hình giao thông trở nên nguy hiểm hơn.
Trong xe bật máy sưởi nhưng Tạ Du lại lạnh run người, cô ngồi co ro cúm rúm, mơ mơ màng màng thiếp đi.
Khi về đến Đế Cảnh Lam Loan thì hoa tuyết li ti đã hóa thành mưa phùn, có vẻ như ngày càng nặng hạt.
Phó Đình Sâm thấy Tạ Du ngủ say, anh xuống xe rồi đi vòng qua bế cô vào thang máy.

Thang dừng ở tầng 31, lúc đi ra khỏi đó, anh hơi dừng bước, ngước mắt nhìn thì phát hiện Tạ Diệc mặc đồ thường ngày đang đứng đợi ngoài cửa.
Tạ Diệc lạnh lùng nhìn Tạ Du đang nằm trong vòng tay Phó Đình Sâm, anh lập tức chạy đến, vươn tay: “Giao cho tôi.”
Phó Đình Sâm ôm Tạ Du trong lòng lùi lại, nhướng mày nhìn đối phương: “Anh sẽ đánh thức cô ấy đó.”
“Tôi ngầm đồng ý cho hai người yêu đương, nhưng đâu có cho phép cậu muộn như vậy mà còn đưa em ấy ra ngoài hít gió lạnh.” Tạ Diệc đón lấy Tạ Du rồi ôm vào lòng, anh ấy yên lặng giây lát, phát tán tất cả hơi lạnh trên người mình sang Phó Đình Sâm, sau đó mới trầm giọng nói: “Tối hôm đó, người ở trong phòng để đồ chính là cậu.”
“Đúng vậy.” Phó Đình Sâm không phủ nhận, cho dù tối hôm đó Tạ Diệc không phát hiện, nhưng về sau chắc chắn cũng sẽ nhận ra.


Anh thản nhiên đón nhận ánh mắt rét lạnh của Tạ Diệc, sau đó chuyển sang nhìn Tạ Du.

Bấy giờ anh mới phát hiện cô có điều không ổn, hai gò má cô ửng đỏ khác thường.
Tạ Diệc vừa nói dứt câu, giọng điệu vô cùng chắc chắn.

Nhìn khuôn mặt Tạ Du nóng lên, lông mày nhíu lại, anh ta cất giọng lạnh nhạt: “Em ấy sợ lạnh.”
Nụ cười của Phó Đình Sâm biến mất, anh không còn vẻ lười nhác nữa: “Tôi biết…”
“Cậu không hề biết, mùa đông hằng năm, hầu như em ấy không thể ra ngoài.” Tạ Diệc lạnh nhạt liếc Phó Đình Sâm, sau đó xoay người vào phòng.
Những ngày gần đây, thời tiết ngày càng lạnh.

Tạ Diệc vừa từ nước ngoài về đã chạy đến đón Tạ Du, không ngờ vẫn gặp phải trận tuyết cuối thu.
Anh ta chạm vào ngón tay lạnh lẽo của Tạ Du, sắc mặt càng thêm lạnh giá.

Tạ Diệc nhìn khuôn mặt tái nhợt của em gái, anh ấy càng cảm thấy mình để Tạ Du rời khỏi nhà không phải là lựa chọn sáng suốt.
Phó Đình Sâm nghe Tạ Diệc nói mà sửng sốt, mất một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, Tạ Diệc nói hầu như cô không thể ra ngoài suốt mùa đông nghĩa là sao?
Đến mùa thu, ngón tay Tạ Du giống như ngâm trong hầm băng, nhất là khi ở ngoài trời, ngón tay cô gần như không có hơi ấm.
Anh siết chặt nắm tay, vậy mà anh lại không phát hiện sự khác thường của cô!
“Tôi hy vọng không có lần sau.” Tạ Diệc không hề nể mặt Phó Đình Sâm, nhẹ nhàng chốt cửa, nhốt anh ở ngoài.

Anh ta đang trách anh đưa Tạ Du ra ngoài chơi trong lúc trời lạnh như vậy, đồng thời tự trách vì không nhắc nhở đối phương đến nơi đến chốn.
Phó Đình Sâm đứng ngoài cửa rất lâu, ánh mắt lạnh lẽo tưởng như có thể xuyên thủng ván cửa dày nặng.
Giang Dụ gọi điện đến: “Ông cụ nói không sai, quả nhiên Z qua lại giữa Yến Thành và Lệ Thành.

Hôm nay hắn trở về Yến Thành, từng lộ mặt tại nơi thi đấu của các cậu.

Hắn nhận thấy tôi đang điều tra, lần lộ diện này là hắn cố tình đấy.”
Phó Đình Sâm nhớ lại lúc ở trên đỉnh núi, Tạ Du từng hoảng sợ mấy giây.

Lệ khí quanh người anh lập tức nổi dậy, khi ấy Tạ Du đã nhìn thấy Z sao?
Anh đứng ngoài cửa hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng mới cất bước rời khỏi.

Rốt cuộc mục tiêu của Z là ai?
Có một kẻ nguy hiểm như thế tồn tại, cuộc sống hàng ngày của anh khó mà yên ổn.

Thừa dịp thời gian này còn ở trong nước, anh phải điều tra thật kỹ.

Hiện giờ Tạ Diệc ở lại đây với Tạ Du, anh rất yên tâm, lúc này đây nên đi hỏi ông cụ xem có thu hoạch được manh mối nào hay không.
***
Tạ Diệc ôm Tạ Du vào cửa, được người này người kia ôm như vậy mà Tạ Du cũng không tỉnh giấc, khi nằm trên giường ngủ lại không yên giấc, lông mày cô nhíu lại, giống như rơi vào trạng thái bị bóng đè.
Tạ Diệc bật đèn, ánh đèn sáng choang khiến Tạ Du dễ chịu hơn chút, lông mày cô từ từ giãn ra.
Tạ Diệc đưa tay sờ khuôn mặt nóng hổi của cô, sắc mặt anh ta trở nên nặng nề, như kiểu mưa gió bão bùng sắp đến.
Cơ thể cô nhiễm hơi lạnh nên sốt rồi.
Mỗi lần sinh bệnh, Tạ Du đều rất khó khỏi hẳn.

Năm nào cô cũng bệnh nặng một thời gian, suốt mùa đông luôn yếu ớt.

Mười mấy mùa đông, cô bị buộc ở trong nhà để dưỡng cho cơ thể lành bệnh.

Chỉ khi tới mùa xuân, băng tuyết tan đi, sức khỏe cô mới dần chuyển biến tốt.
Tạ Diệc mời bác sĩ giỏi nhất nhưng chỉ có thể từ từ điều dưỡng, mấy năm nay, theo lý thuyết thì cũng khá hơn rồi, nhưng tần suất cứ đến mùa đông là bệnh vẫn khiến anh ấy không thể nào yên tâm.
Trước khi ra nước ngoài, anh ấy đã chuẩn bị đón Tạ Du về nhà, bác sĩ cũng ở nhà đợi sẵn.

Yến Thành không ấm áp như Lệ Thành, đến Lệ Thành là lựa chọn tốt nhất.
Không ngờ lần này không khí lạnh đến quá đột ngột, vừa vào đông mà đã xồng xộc ập đến.
Trong nhà cũng không có thuốc hạ sốt, Tạ Diệc lập tức đưa Tạ Du đến bệnh viện.
Lúc xuống bãi đậu xe thì đúng lúc gặp được Phó Đình Sâm đang ngồi trong xe hút thuốc.

Thấy Tạ Diệc chưa kịp thay dép lê, ôm Tạ Du quấn chăn đi ra ngoài, anh lập tức dập điếu thuốc, lái xe qua đó: “Lên xe.”
“Đến bệnh viện.” Tạ Diệc nói giọng gấp rút, ánh mắt vô cùng lạnh lùng mà lại cẩn thận che chở Tạ Du, ôm cô vào lòng mình.
“Làm sao vậy?” Qua kính chiếu hậu, Phó Đình Sâm nhìn Tạ Du vừa nãy còn ngủ say sưa mà nay khuôn mặt đã tái nhợt, cô yên lặng dựa vào lòng Tạ Diệc.

“Bệnh cũ, lái nhanh lên.” Tạ Diệc không nói gì thêm, anh ấy không muốn để Phó Đình Sâm biết quá nhiều.
Đối phương thông minh như vậy, nhìn trộm hai sợi lông là có thể thấu hết con báo, anh ta không dám đánh cược.
Hai người không phát hiện được rằng kể từ lúc họ rời khỏi Đế Cảnh Lam Loan, có một chiếc xe quỷ quái yên lặng theo sát phía sau.
Bệnh của Tạ Du ập đến đột ngột, chưa tới bệnh viện mà đã sốt đến mức nói mê nói sảng.

Cô rúc vào lòng Tạ Diệc, nhắm mắt khóc thút thít, lông mi vương đầy nước mắt, dù đang ngủ mê mệt nhưng vẫn chìm trong cơn bóng đè đáng sợ.

Tạ Du co rúm người trong chăn, miệng không ngừng nói mớ.
Càng nôn nóng thì ngoài mặt Phó Đình Sâm càng bình tĩnh, anh không hiểu vì sao Tạ Du đột ngột trở nên yếu ớt như vậy, anh chỉ biết do mình đưa cô lên đỉnh núi hóng gió nên mới dẫn đến tình trạng hiện giờ.

Dọc đường vượt đèn đỏ không biết bao nhiêu lần, trong chớp mắt, chiếc xe thể thao luồn lách đánh võng như con cá chạch giữa dòng xe cộ đông nghìn nghịt.
Thấy tình trạng của Tạ Du ngày càng kém, sắc mặt anh không còn lạnh nhạt.

Gương mặt vốn kèm theo sự tàn nhẫn, đuôi mắt giống như băng được mài sắc bén, vậy mà khi nhìn thấy sắc mặt khó chịu của Tạ Du, băng lạnh cũng đành tan thành nước.
Phó Đình Sâm dùng kỹ thuật lái xe tuyệt vời để chạy như bay đến bệnh viện, sau đó để Tạ Diệc đưa Tạ Du đi cấp cứu, còn mình thì đỗ xe xong mới đến phòng bệnh.
Trước khi đến đây anh đã liên lạc với Lê Minh, bác sĩ đang đợi sẵn trong phòng bệnh, ngoài ra còn có đủ loại máy móc chuyên nghiệp ít khi dùng tới.
Tạ Du nằm yên trên giường bệnh, bác sĩ điều trị hỏi bệnh sử trước đây của cô, Tạ Diệc không hề giấu diếm mà nói hết cho bác sĩ nghe.

Tuy đây không phải là người chữa trị cho Tạ Du từ nhỏ, nhưng chí ít Lê Minh cũng tìm đến bác sĩ đầu ngành.
Bệnh này, nói nặng cũng không nặng, chẳng qua sốt cao đến 39.7 độ C, rất dễ xảy ra biến chứng.
“Hạ sốt cho em ấy, ngày mai tôi phải đưa em ấy về Lệ Thành.” Tạ Diệc bình tĩnh ra lệnh.
“Tôi là bác sĩ, sức khỏe của người bệnh vốn rất tốt, nhưng khả năng miễn dịch lại liên tục giảm xuống, hiện giờ không khác gì một đứa trẻ, cần phải quan sát thêm, không thể dễ dàng chuyển viện.”
“Em ấy cần phải về nhà, ở nhà tôi có bác sĩ giỏi hơn.” Bấy giờ Tạ Diệc không màng lịch sự nho nhã, chẳng hề nể mặt bác sĩ ở đây.
Ngón tay anh ấy run nhè nhẹ, người nào thân thiết sẽ hiểu rằng giờ phút này, anh ấy cũng không giữ được bình tĩnh như ngoài mặt thể hiện.
Thái độ cứng rắn của Tạ Diệc khiến bác sĩ hết cách, chỉ có thể điều trị đơn giản bước đầu, sau đó chuẩn bị làm thủ tục chuyển viện cho Tạ Du.
Phó Đình Sâm bị đuổi ra khỏi phòng bệnh.

Thấy Tạ Diệc lạnh lùng cũng bị đuổi ra, anh nắm chặt di động của mình: “Sao lại nhanh đến vậy? Rõ ràng một tiếng trước còn nhảy nhót kia mà.”
Tạ Diệc không thèm nhìn anh, anh ấy ngồi ở dãy ghế kim loại trong bệnh viện, cúi đầu nhìn dép lê dưới chân mà góc miệng run rẩy, không nói câu nào.
Bệnh của Tạ Du cũng không khó chữa, khổ nỗi nó cứ tái đi tái lại, khả năng miễn dịch giảm mạnh, chỉ có thể điều dưỡng cẩn thận.
Đêm đã khuya, cái chuông lớn đối diện bệnh viện lại không hề vang lên.

Kim đồng hồ đen nhánh liên tục chớp nháy, yên lặng vòng quanh mặt đồng hồ.
Khi cây kim ngắn nhất xoay quanh mặt đồng hồ ba vòng, Tạ Diệc kéo cửa phòng bệnh ra, Phó Đình Sâm đi vào trong: “Tôi đã giúp em ấy xin nghỉ với trường học và đoàn múa, đợi hai ngày nữa em ấy khỏe hơn rồi hẵng đi.”
Tạ Diệc quay qua nhìn Phó Đình Sâm, sắc mặt lạnh lùng: “Mùa đông này em ấy sẽ không ở lại đây, tôi đã nói với trường học rồi.”

Phó Đình Sâm vươn tay ngăn Tạ Diệc lại, khẽ nhéo ấn đường: “Ý anh là sao?”
“Mùa đông này em ấy sẽ ở nhà luôn, cơ thể em ấy không chịu được gió lạnh.” Nhớ lại mấy năm trước, Tạ Du suýt chết vào mùa đông, Tạ Diệc gần như ngừng thở.

Khó khăn lắm cô mới đỡ hơn, những năm qua bệnh của cô không nguy hiểm đến tính mạng, anh ấy mới không canh chừng nghiêm ngặt.
Tạ Du từ từ tỉnh lại.

Cô nằm trên giường bệnh, tóc đen tản ra trên chiếc gối trắng tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn đã bớt nóng nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như tờ giấy.
Vừa tỉnh lại, cô đã nhìn thấy ánh mắt lo âu của Tạ Diệc.

Tạ Du cười hiền hòa, nhưng nụ cười ấy lại khiến người ta vô cùng đau lòng, làn môi tái nhợt càng khiến cả người cô như không còn sức sống.
“Du Du, chúng ta sẽ mau chóng về nhà thôi.” Tạ Du vén sợi tóc trên má cô.
Tạ Du mỉm cười, quay sang nhìn Phó Đình Sâm luôn ở trạng thái tự trách, cô vươn tay ra khỏi chăn: “Anh Tiểu Phó.”
Phó Đình Sâm ngồi xổm trước giường bệnh, nắm lấy bàn tay mềm mại lạnh lẽo của cô, thấy cô như vậy, anh lại không thốt nên lời.
Tạ Du nắm tay anh rồi lại quay sang Tạ Diệc, mí mắt nặng nề khép hờ, không nhấc lên nổi nữa mà nhẹ nhàng khép lại.

Sau một hồi đấu tranh, mí mắt dần dần nhắm hẳn, cô gần như nói mớ: “Anh ơi, do em một mực đòi đi, anh Tiểu Phó muốn em vui vẻ thôi, anh ấy không biết sức khỏe em đột ngột trở nên như thế này, anh đừng trách anh ấy.”
Nói xong, Tạ Du lại ngủ thiếp đi, dường như cô tỉnh dậy chỉ để dặn Tạ Diệc đừng trách Phó Đình Sâm.
Dù Tạ Du nói đỡ cho Phó Đình Sâm, Tạ Diệc cũng không rảnh để hòa hoãn sắc mặt với anh.

Anh ấy gọi máy bay riêng đến, không thể chờ thêm nữa, chỉ khi tới nơi quen thuộc, sức khỏe của Tạ Du mới chuyển biến tốt hơn.
Bệnh này không chỉ ở thân thể mà còn phụ thuộc vào tâm lý.

Tạ Du vốn không có khát vọng cuộc đời nên mặc kệ, sống nay chết mai, nhưng giờ thì khác, cô đã có Phó Đình Sâm, cô muốn mình được khỏe mạnh.
Nhờ vậy mà trạng thái của cô cũng không quá bất ổn như người ta tưởng tượng.
Phó Đình Sâm định về nhà chính, hỏi thăm ông cụ tình hình của Z.

Nhìn Tạ Du ngủ say, anh hôn lên trán cô mà không hề kiêng dè Tạ Diệc, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của cô: “Nhuyễn Nhuyễn ngoan, ngủ một giấc cho ngon, anh đi xử lý vài việc nhé.”
Phó Đình Sâm vội vã rời khỏi bệnh viện vì nhận được điện thoại của ông cụ, bảo anh về nhà một chuyện.

Giọng điệu của ông cụ chưa từng nghiêm túc như thế, anh biết rõ rằng nếu như không phải chuyện đặc biệt quan trọng, ông cụ sẽ không nói năng như vậy.
Anh lên xe, đạp chân ga rồi lao vào màn mưa rả rích.
Nào ngờ lúc gặp đèn đỏ thì xe mất kiểm soát, phanh xe bị ai đó động vào nên anh không thể dừng lại.

Phó Đình Sâm bình tĩnh đánh tay lái rẽ trái rẽ phải đến đoạn đường vắng người, anh mới cho xe đâm thẳng vào vành đai xanh.