Tạ Du để nguyên dấu ô mai trên cổ, nắm tay Phó Đình Sâm xuống lầu.
Bốn chàng trai và một cô gái đang ngồi nghiêm chỉnh trong phòng ăn.

Thấy hai người kia nắm tay nhau đi từ trên lầu xuống, trừ Lạc Sanh ra, ánh mắt của những người còn lại đều lạnh hẳn đi.
Đối mặt với cảnh Tam Đường hội thẩm, Tạ Du bất giác nín thở, định buông tay Phó Đình Sâm nhưng lại bị anh nắm chặt.

Cô dứt khoát không giãy dụa nữa, yên lặng di chuyển một bước đến sau lưng Phó Đình Sâm, sợ hãi nhìn đám người trên bàn ăn.
“Lại đây.” Tạ Diệc ngồi ở ghế cao nhất, ngón tay gập lại, gõ nhẹ xuống mặt bàn: “U U, lại đây ăn cơm.”
Tạ Du xê dịch bước chân, mười ngón tay đan nhau với Phó Đình Sâm, cái miệng nhỏ ngậm chặt.
“Lại đây.” Thấy cô tránh sau lưng Phó Đình Sâm, hơn nữa còn liên tục di chuyển sang một bên, Tạ Diệc híp mắt nhìn dấu vết trên cổ cô, sáng sớm ra ngoài chưa có dấu này đâu.
Tạ Diệc nhìn thấy, đương nhiên những người khác cũng thấy, bọn họ đều không hẹn mà cùng giận dữ trợn mắt với Phó Đình Sâm.
Họ còn chưa xử anh, thế mà anh dám ra oai với họ rồi.
Tạ Du lôi kéo Phó Đình Sâm ngồi xuống ghế trống, bàn tay nhỏ giấu dưới bàn nắm lấy ngón tay anh không thôi, đong đưa nhẹ nhàng.
“Ăn cơm đi.” Tạ Diệc lên tiếng, cầm đũa gắp bánh bao nhân trứng sữa cho Tạ Du.
Trong lúc ăn cơm, Phương Duyên n không một lần thả con dao điêu khắc xuống, Phương Chiêu Diễm nghiến răng đến mức phát ra tiếng ken két, sắc mặt lạnh lùng của Tạ Trình chưa từng giảm bớt, chỉ có Tạ Diệc và Lạc Sanh là xem như còn giữ bình tĩnh.
Ăn xong bữa cơm này, bầu không khí vô cùng nặng nề.

Tạ Du ăn chút thôi là không muốn ăn nữa, nhưng lại không dám rời khỏi bàn ăn, ngón tay cô khẽ cọ vào gan bàn tay của Phó Đình Sâm, hai người nhìn nhau mỉm cười.
“Móa!” Phương Chiêu Diễm không nhịn được mà ném hẳn chiếc đũa.
Nhưng vừa mới mở miệng la, anh ta đã bị Phương Duyên n đá mạnh vào chân.
Trong nhà có quy định, cho dù bên ngoài như thế nào thì trước mặt Tạ Du, không ai được phép giở thói xấu.
Phương Chiêu Diễm ngậm miệng, nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Du.

Thấy cô không có phản ứng gì, anh ta quay sang trợn mắt với Phó Đình sâm: “Không ăn nữa!”

“Không ăn thì ngồi đàng hoàng ở đó.” Tạ Trình liếc nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “U U, em đừng lo, không phải bọn anh không đồng ý chuyện của các em, mà là phải giữ đúng chừng mực.”
Bốn chữ cuối cùng là dành cho Phó Đình Sâm.
Tạ Diệc bỏ đũa xuống, lau miệng: “Khi nào có thời gian, tôi sẽ đi thăm hỏi ông cụ.”
Phó Đình Sâm mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
Cuối cùng bốn chữ là đối Phó Đình Sâm nói.
Tạ Du chớp mắt, không rõ nguyên do.
Cơm nước xong xuôi, từng người lần lượt rời đi vì có công chuyện.
Tạ Diệc ở lại uống ly trà với Phó Đình Sâm, sau đó mới tự mình tiễn anh rời khỏi đây.
Tạ Du khổ sở nuốt viên thuốc rồi ngoan ngoãn lên lầu nghỉ ngơi.
Trước khi đi, Phó Đình Sâm nhìn cô với ánh mắt tha thiết.

Anh hơi nhếch miệng, sau khi ra khỏi nhà họ Tạ, anh gửi tin nhắn Wechat cho cô.
[Để cửa sổ cho anh.]
Tạ Du nhận được tin nhắn nên yên tâm hơn hẳn, ngoan ngoãn nằm trên giường, sau đó đứng dậy lấy chăn gối dự phòng trong tủ ra, trải xuống sàn nhà.

Cô nằm lên để thử độ mềm cứng rồi chia một cái gối đầu của mình cho anh.

Xong xuôi hết thảy, cô chóng mặt cực kỳ, bò lên giường nằm đắp chăn đàng hoàng, đôi mắt cứ nhìn chăm chăm về phía cửa sổ.
Đêm đã khuya.
Lúc Phó Đình Sâm trèo cửa sổ vào, đúng lúc trông thấy đôi mắt long lanh của Tạ Du đang nhìn về phía mình.
Thấy anh lưu loát hạ cánh xuống sàn nhà, cô lại kéo chăn lên che mắt mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Ở Đế Cảnh Lam Loan, trừ đêm nọ vì sợ quá nên cô chạy đến phòng khách đòi anh ôm ngủ, từ đó về sau, lần nào Phó Đình Sâm cũng ngủ ngoài phòng khách, còn cô thì ngoan ngoãn ngủ trong phòng mình.

Nghĩ đến anh đang ở bên ngoài, cô có thể yên tâm ngủ say.

Nhưng hễ về nhà, dù có xông hương an thần đi nữa, cô cũng khó ngủ ngon, vả lại cơ thể suy yếu, mỗi đêm cô đều bừng tỉnh khỏi cơn mơ, không chịu được lại chui vào tủ đồ để ngủ.
Thế nhưng, khi ngẫm lại những lời cảnh cáo của Phó Đình Sâm, cô đành kiềm nén sự hốt hoảng tận đáy lòng mà ngủ trên giường, ban đêm tỉnh dậy hết lần này đến lần khác, đành phải ngủ bù vào ban ngày.
Mỗi khi đêm về, trong cơn sợ hãi ngày càng gia tăng và không ngừng khốn khổ, cô đều âm thầm đếm thời gian.
Kiểu ngủ không quá hai tiếng đồng hồ thế này khiến cô muốn phát điên nhiều lần, tình trạng tâm lý ngày càng kém cỏi.
Nghe tiếng bước chân dừng lại cạnh giường mình, cô lại kéo chăn lên cao, nín thở.

Lúc cô sắp nhịn không được nữa mà mở chăn ra xem, cơ thể đột nhiên trở nên nặng nề.
Chăn bị kéo xuống từ bên ngoài, đôi mắt hoa đào sâu thẳm ngay trước mắt, cô vừa hoàn hồn đã bị anh nắm lấy cổ tay, đè xuống hai bên đầu.
Tạ Du nhìn anh bằng đôi mắt trong veo vô tội, vươn ngón tay ra hiệu: “Anh Tiểu Phó, em… em trải giường rồi.”
Phó Đình Sâm hạ thấp giọng, dụ dỗ cô: “Anh không thể ngủ trên giường sao?”
Tạ Du trợn tròn mắt, cô há miệng nhưng không từ chối, chỉ nhích người sang bên cạnh, cất giọng trong trẻo hồn nhiên: “Vậy… chia cho anh một nửa.”
Cô vốn không hiểu điều này có ý nghĩa thế nào.
Phó Đình Sâm nhìn đôi mắt trong veo của cô, anh giữ chặt hông cô, áp người về phía mình, đôi môi lành lạnh kèm theo hơi thở nặng nề sà xuống.
Trong phòng dần dần tản ra tiếng ưm ưm mềm mại như bông.
Khi ngón tay anh di chuyển lên phía trên, Tạ Du mở to mắt, mê man nhìn anh, cất giọng ngọt ngào: “Anh Tiểu Phó.”
Trước ánh mắt ngập tràn sự ỷ lại và tin tưởng như thế, Phó Đình Sâm âm thầm tự tát mình.
Tạ Du không hiểu, nhưng anh hiểu.
Anh biết Tạ Du sẽ không từ chối anh, nhưng anh không thể vượt quá giới hạn.
Anh thuận thế nằm xuống, ôm lấy Tạ Du, hít một hơi thật sâu: “Nhuyễn Nhuyễn ngoan, anh sẽ không làm tổn thương em.”
Tạ Du vuốt ve sống mũi anh, cười tủm tỉm: “Em biết mà.”
Phó Đình Sâm cười cười, không nói nữa.

Anh ôm cô, cố gắng bình ổn dục vọng đang trào dâng tận đáy lòng.

Tạ Du dựa vào vai anh, đôi hàng mi cụp xuống, vành tai từ từ đỏ lên.
Không phải chuyện gì cô cũng không hiểu, vừa rồi anh rõ ràng…
Cái chân giấu trong chăn khẽ động, cô ngước lên nhìn anh: “Em… không sợ.”
Phó Đình Sâm nhìn sắc mặt nghiêm túc của cô, anh kéo chăn lên, che khuất đôi mắt làm mê mẩn tâm hồn ấy: “Nghe lời, ngủ ngoan nào.”
Tạ Du kéo chăn ra, để lộ đôi mắt trong veo không ngừng chớp chớp, bướng bỉnh nhìn anh: “Em thích anh, anh thích em.”
“Ừm.” Phó Đình Sâm nhắm mắt không nhìn cô nữa, dáng vẻ mềm mại đáng yêu mặc cho người ta ức hiếp thế này, quả thực khiến lòng anh nhộn nhạo.
Cô vươn cánh tay lành lạnh, ôm ngang hông anh: “Chúng ta có thể…”
“Ngủ đi!” Phó Đình Sâm dứt khoát dùng chăn trùm đầu cô, ôm cô qua lớp chăn mỏng.
Người nào đó nằm cuộn mình trong chăn: “Anh làm gì thế, ngạt quá đi.”
Phó Đình Sâm ôm chặt lấy cô: “Đừng làm rộn.”
Cô dần dần yên tĩnh lại, thở ra hơi nóng, xông cho khuôn mặt mình đỏ bừng.
“Nhuyễn Nhuyễn, anh biết em tin anh, nhưng em còn nhỏ.”
“Em không còn nhỏ nữa…” Tạ Du cúi đầu nhìn bầu ngực phồng lên, rầu rĩ nói thầm trong chăn.
Phó Đình Sâm xoay người xuống giường, nằm lên lớp chăn mà cô trải sẵn: “Bé yêu tinh, muốn ăn anh thì phải tu luyện thêm mấy năm nữa mới đủ.”
Tạ Du chậm rãi chui ra khỏi chăn, không biết do xấu hổ hay ngạt mà khuôn mặt cô ửng đỏ mê người.

Cô ghé vào mép giường nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Phó Đình Sâm, vươn tay làm nũng: “Nắm tay đi.”
Phó Đình Sâm đưa tay ra, ôm trọn nắm tay nhỏ xíu lành lạnh: “Yên tâm ngủ đi.”
“Có anh ở đây, em có thể yên tâm ngủ rồi.” Tạ Du nhìn anh mà không nỡ ngủ, tiếp tục nói chuyện: “Anh có thể ngủ cạnh em mãi không?”
Phó Đình Sâm kéo tay cô đến bên môi mình và cắn nhẹ, rất lâu sau, anh mới nói: “Đợi khi nào về Đế Cảnh Lam Loan, hàng đêm anh sẽ ngủ cùng em, nhưng ở nhà em thì không được.”
“Tại sao chứ?” Tạ Du đưa tay chống cằm, nghiêng đầu hỏi anh.
Phó Đình Sâm đành mỉm cười: “Nhuyễn Nhuyễn, ban ngày anh tới tìm em thôi mà đã bị các anh của em hành hạ quá sức, nếu như đêm nào anh cũng mò tới, em nỡ nhìn anh bị họ lột da sao?”
Tạ Du lắc đầu ngay: “Không nỡ.” Sau đó cô lại mở miệng giải thích: “Các anh của em rất tốt.”
“Anh biết.” Phó Đình Sâm sờ vết bầm trên má.
Đối xử với cô, đương nhiên họ cưng chiều mọi đàng.
Nhưng đối với anh, quả thực họ không hề nương tay.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Du mở mắt thức dậy thì thấy tay mình trống trơn, phát hiện Phó Đình Sâm không có ở dưới sàn, cô tưởng anh rời khỏi nên có hơi tức giận, cất giọng hừ hừ.
Cô vươn vai, đột nhiên bị ai đó ở sau lưng ôm eo, làm cho hoảng sợ: “Á!”

Giọng nói trầm thấp của Phó Đình Sâm lọt vào tai cô: “Nhuyễn Nhuyễn, em ngủ ngon chứ?”
Cẳng chân để lộ ở ngoài lặng lẽ cò cọ chăn lạnh, cô rụt cổ, cất giọng mềm nhũn: “Ngứa quá.”
Môi anh kề ngay cổ cô, hơi thở ấm áp phà vào làn da lành lạnh khiến cô run rẩy cả người, sau đó mới phản ứng kịp: “Sao anh lại lên giường ngủ thế này?”
Ánh mắt Phó Đình Sâm thoáng lay động, anh ho nhẹ rồi nói: “Nửa đêm em khóc lóc đòi anh ôm em.”
Tạ Du biết mình ngủ không yên nên cũng không truy hỏi anh, yên tâm rúc vào lồng ngực anh như chú mèo con mà ăn vạ.
Phó Đình Sâm mỉm cười, xoa nắn khuôn mặt cô: “Đừng làm rộn, chuyến bay đã đổi lại ba lần, nếu lại không đi thì không đi học kịp đâu.”
Tạ Du đột nhiên nhớ ra, cô chồm dậy khỏi người anh, lấy một xấp giấy trong phòng đọc sách đến: “Anh Tiểu Phó, anh có thể giúp em giao cái này cho cô Vương không?”
Phó Đình Sâm lật xem, tất cả đều là bài tập đã được sửa lại.

Anh đọc không hiểu, nhưng nhìn vào lại thấy toàn là các ký hiệu làm người ta đau đầu, tuy anh chỉ cầm vài tờ giấy trong tay, nhưng anh biết cô đã trích nó ra từ hơn nửa quyển sách: “Được, anh sẽ giao tận tay cô ấy.”
Tạ Du nở nụ cười, bàn tay ấm áp chạm vào đỉnh đầu cô, cô không kìm được mà cọ cọ: “Anh nhớ phải đến thăm em thường xuyên đó.”
“Được.”
***
Mùa đông dần trôi, sức khỏe Tạ Du ngày càng yếu đi.

Ban đầu cô còn có thể chạy nhảy trong ngôi nhà nhỏ, nhưng nửa tháng sau, trước khi ra nước ngoài, Phó Đình Sâm đến thăm cô, cô đã yếu đến mức không xuống giường nổi.
Tuyết rơi đầy trời, dù trong nhà ấm áp như mùa xuân, cô luôn cảm thấy hơi lạnh thấu xương rét mướt đang ập đến từ bốn phương tám hướng, buổi tối cô trằn trọc mãi không ngủ được, tiến độ bài tập vật lý cũng ngày càng chậm.
Kiều Chỉ thường xuyên đến thăm cô, ban đầu cô ấy còn có thể dạy cô học múa, nhưng càng về sau, cô ốm liệt giường không dậy nổi, cơ thể suy yếu đến mức một cơn gió thôi cũng đủ thổi bay.
Nhưng cho dù dùng thuốc tốt đến đâu cũng không có cách nào khiến cô lành bệnh, mọi người đành trơ mắt nhìn cô ngày càng gầy yếu.
Dạo này công ty của Tạ Diệc gặp vấn đề, hôm nào cũng bận đến mức không dành ra được thời gian để ở cạnh Tạ Du, mỗi lần anh ta đều đến vội vàng, sau đó lại bị vô số cuộc điện thoại thúc giục rời đi.
Nhà họ Phương và nhà họ Phó đều bị ảnh hưởng ít nhiều, giống như có thứ gì đó đang âm thầm gom góp sức mạnh trong bóng tối.
Mọi người đều biết bây giờ là thời điểm yên bình trước cơn giông bão.
Phó Đình Sâm nhẹ nhàng đi vào, phát hiện cô đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, lông mày nhíu lại thật chặt, co rúm cả người, không ngừng run rẩy.
Phó Đình Sâm đặt Coca lên bàn cho cô: “Nhuyễn Nhuyễn.”
“Đừng… đừng giết tôi, đừng trói… Hu hu hu.” Tạ Du khe khẽ nói mớ: “Anh Tiểu Phó cứu em.”
Tạ Du đang giãy dụa giữa dòng biển lạnh như băng, đột nhiên rơi vào cái ôm ấm áp, tưởng như tóm được cọng rơm cứu mạng, nhưng cô không còn hơi sức để nắm lấy nó nữa.
Còn chưa qua giấc chiêm bao, cô đã chìm vào cơn hôn mê.