Thịnh Tâm Lan trở nên trầm mặc.

Người kia tự biết mình lỡ lời vội vàng chữa lại: "Những thứ này đều không quan trọng, lấy được tiền vào trong tay mới là quan trọng nhất, lần trước tớ đã nói với cậu để cậu về nhà thăm cha nhiều hơn, tránh để cho cha cậu lẩm cẩm lại nghĩ mình chỉ còn lại một đứa con gái rồi để lại hết tài sản cho Thịnh Tâm Nhu kia."

"Để thì để, tớ không quan tâm tới những thứ này."

"Chị gái à, vì tương lai sau này, không thể để cho người khác chiếm lợi được."

Những lời này của Lưu Ngọc Hạnh đã lập tức nhắc nhở Thịnh Tâm Lan, cô cần rất nhiều tiền để chắc chắn rằng ngay cả ngày nào đó chia tay với Nguyễn Anh Minh thậm chí là chơi cứng thì cô cũng có thể có một đường lui để tự bảo vệ bản thân mình, để có thể mang Lập Huy trở lại, những ngày qua sống quá an nhàn, an nhàn đến mức khiến cô cứ nghĩ rằng không cần tới đường lui kia nữa.

"Tớ biết rồi." Cô suy tư một lát, đồng ý.

Một rưỡi chiều, Thịnh Tâm Lan nghỉ một giờ đồng hồ để đưa Thiên Ân ra sân bay.

"Lúc nào máy bay hạ cánh thì báo cho tôi một tiếng."

Thịnh Tâm Lan nhìn Thiên Ân mặc âu phục dáng vẻ nhàn nhã trước mặt, vẫn có chút không yên lòng.

"Tôi là người lớn rồi." Thiên Ân hơi bất đắc dĩ: "Đừng dùng ánh mắt nhìn mấy đứa trẻ để nhìn tôi như thế nữa, sẽ khiến tôi cảm thấy chị giống mẹ tôi."

"Mẹ cậu?" Thịnh Tâm Lan kinh ngạc: "Cậu nhớ ra mẹ của cậu rồi?"

"Tôi nói là, cảm giác giống một người mẹ."

Thiên Ân cúi đầu hít mũi một cái, che giấu sự bối rối trong mắt.

Sau khi nhìn Thiên Ân đi vào cửa kiểm tra an ninh xong, Thịnh Tâm Lan mới rời khỏi sân bay.

Bầu trời vang lên một tiếng gầm rú, lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một vệt dài do máy bay bay qua để lại, Thịnh Tâm Lan theo bản năng nhìn thoáng qua đồng hồ, vừa đúng hai giờ.

Hình như máy bay của Nguyễn Anh Minh cũng cất cánh lúc hai giờ, trong lòng cô bỗng nhiên nghĩ như vậy.

Những lời anh nói về Lâm Mạn Hàm trước khi đi vẫn luôn đau đáu ở trong lòng cô, bản tính của phụ nữ chính là như vậy, theo thói quen họ sẽ đem một câu nói tưởng chừng như đơn giản suy thành rất nhiều nghĩa khác nhau, đàn ông nói ít các cô sẽ nghĩ thành nhiều, nói nhiều thì các cô sẽ nghĩ càng nhiều hơn.

Ôi tình yêu!

Nghĩ đến cuối cùng, Thịnh Tâm Lan bực bội, đạp xuống chân ga trên đường cao tốc sân bay.

Buổi trưa cô đã xin nghỉ phép, định về nhà họ Thịnh một chuyến.

Cũng không phải trở về để kiếm chút tài sản giống như Lưu Ngọc Hạnh nói, là do thời gian trước Thịnh Thanh Sơn gọi điện thoại đến, nghe có vẻ như sức khỏe của ông không được tốt nên cô phải trở về xem thế nào.

Đến cổng nhà họ Thịnh, ấn chuông cửa một hồi lâu người giúp việc mới ra mở cửa.

Là một người phụ nữ trung tuổi nhìn rất lạ, vẻ mặt cảnh giác đánh giá Thịnh Tâm Lan,

"Cô là?"

Thịnh Tâm Lan cười nhạt một tiếng,

"Tôi là Thịnh Tâm Lan, bà là người giúp việc mới tới à?"

"Thịnh Tâm Lan?" Người giúp việc nhướng mày, định đóng cửa lại: "Chưa từng nghe tới bao giờ, cô tìm nhầm nhà rồi."

"Bà chờ một lát."

Thịnh Tâm Lan giữ cửa lại: "Bà chưa từng gặp tôi cũng rất bình thường, cha tôi là Thịnh Thanh Sơn, là chủ nhà này, ông ấy có nhà không?"

"Nói đùa cái gì vậy?" Sắc mặt người giúp việc trầm xuống: "Ông chủ nhà chúng tôi chỉ có duy nhất một người con gái, từ đâu lòi ra một người con gái nữa vậy? Cô muốn lừa đảo thì cũng phải chọn chỗ chứ, tuy ông chủ không ở nhà, cô chủ cũng không thường xuyên trở về, nhưng tôi cũng không tới nỗi mắt mờ như vậy."

"Ông ấy không ở nhà?" Thịnh Tâm Lan nhíu mày: "Ông ấy đi đâu vậy?"

Bây giờ tập đoàn Thịnh Thế đều giao cho mẹ của Thịnh Tâm Nhu quản lý, mấy người họ hàng của nhà họ Thịnh cũng ở trong đó, bây giờ Thịnh Thanh Sơn đã lui về sau, cho dù trong tay ông vẫn còn cổ phần nhưng đã không thế nào quản lý công việc của công ty được nữa, tuổi của ông đã cao không thích hợp để lăn lộn ở bên ngoài, cho nên trước giờ luôn ở nhà.

"Không phải cô tự xưng là con gái của ông chủ à? Sao mà cha mình ở đâu cũng không biết thế?"

Người giúp việc bĩu môi khinh thường giống như bắt được nhược điểm gì đó trong lời nói của Thịnh Tâm Lan, dương dương đắc ý: "Đừng giở trò bịp bợp với tôi, tôi nói cho cô biết, ông chủ không khỏe nên đã sớm đến viện dưỡng lão ở rồi, nếu cô là con gái của ông chủ thì làm sao có thể không biết được, từ đâu tới thì về lại đó đi, đừng để tôi phải báo cảnh sát."

Nói xong, 'Rầm' một tiếng đóng cửa lại.

Thịnh Tâm Lan sửng sốt một lúc sau đó vội vàng lái xe định tới viện dưỡng lão.

"Alo? thím Cố, là tôi Tâm Lan." Cô bấm điện thoại của thím Cố: "Cha tôi nhập viện rồi à?"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở dài của thím Cố, cô thế mới biết thím Cố đã bị sa thải từ nửa tháng trước, còn về chuyện Thịnh Thanh Sơn nằm viện thì bà ta cũng không biết nhiều.

"Chắc là viện dưỡng lão ở khu Môn Đông bên kia, trước lúc tôi nghỉ việc hình như có nghe mẹ con hai người kia loáng thoáng nhắc tới như vậy."

"Được, tôi biết rồi, cám ơn thím Cố."

Cúp điện thoại, Thịnh Tâm Lan vội vàng đến viện dưỡng lão ở khu Môn Đông.

Theo như lời thím Cố thì Thịnh Thanh Sơn nằm viện từ hơn nửa tháng trước rồi, vậy mà một chút tin tức cô cũng không biết, trong thời gian này cô cũng có gọi điện cho cha mình nhưng trong điện thoại ông không hề nhắc tới chuyện ông nằm viện và bệnh tình của ông một lời nào, nghĩ tới đây, trong lòng cô đột nhiên lại cảm thấy hơi áy náy.

Đó là một viện dưỡng lão cấp năm sao, cũng là một trong những nơi tốt nhất ở Đông Lăng, sau khi nhìn thấy hoàn cảnh ở đây, Thịnh Tâm Lan thoáng thở phào một hơi, sau khi hỏi thăm số phòng bệnh ở chỗ lễ tân xong cô liền trực tiếp đi tới khu nội trú.

Lúc đến phòng bệnh, Thịnh Thanh Sơn đang ngủ, sau khi nhìn một lúc, Thịnh Tâm Lan vẫn kéo cửa đi ra, trực tiếp đi tìm bác sĩ phụ trách.

"Cha cô vào đây ở từ nửa tháng trước, lúc vào ở hai mắt gần như đã không nhìn được nữa, mặc dù chúng tôi đã kiểm soát bằng thuốc nhưng bây giờ gần như đã không còn nhìn thấy gì nữa."

"Ông nói là, bây giờ cha tôi không còn nhìn thấy gì nữa?"

Trái tim Thịnh Tâm Lan siết lại, nắm chặt tay: "Tại sao có thể như vậy chứ?"

"Nguyên nhân cụ thể có rất nhiều loại, căn cứ theo kết quả kiểm tra thì cha cô đã bị suy giảm chức năng gan, mẹ cô cũng nói là bình thường ông ấy uống nhiều rượu, mặt khác ăn uống thất thường cũng là một nguyên nhân, trong người ông ấy có không ít bệnh lớn nhỏ, lần này là nhiều loại bệnh cũng nhau phát tác dẫn đến bị mù."

Bác sĩ chỉ biết cô là con gái của Thịnh Thanh Sơn nên cũng nghĩ Vu Cẩm Hà chính là mẹ của cô, Thịnh Tâm Lan nhíu mày một cái, cũng không muốn uốn nắn, sửa lại.

"Vậy có thể chửa khỏi cho cha tôi được không?"

"Chỉ sợ là không thể." Bác sĩ tiếc nuối lắc đầu: "Đây là chuyện không thể thay đổi được nữa, bây giờ chỉ có thể kiểm soát bằng thuốc, cố gắng giữ lấy, nếu như không khống chế thì chỉ sợ sau này sẽ không còn nhìn thấy gì nữa, ngoài ra còn có một chuyện nữa không biết mẹ cô đã nói lại với cô chưa."

"Chuyện gì?"

"Sợ là cha cô còn có thể bị điếc luôn nữa."

Móng tay của Thịnh Tâm Lan cắm vào trong lòng bàn tay, cảm giác đau đớn đang nhắc nhở cô đây là sự thật chứ không phài là mơ, bác sĩ nói là cha cô sẽ không nghe thấy nữa và cũng không nhìn thấy nữa?

Mặc dù bao năm qua cô oán hận cha vì chuyện của mẹ nhưng cô vẫn luôn quan tâm chăm sóc ông, ông cũng là một người cha hết mực yêu thương và che chở cho cô, ở trong mắt cô, ông vẫn luôn là một người cha toàn năng không gì là không làm được.

Sau khi cô từ phòng của bác sĩ phụ trách đi ra liền ngồi rất lâu ở trước giường bệnh của Thịnh Thanh Sơn.

"Y tá..."

Đột nhiên ông tỉnh lại, vịn giường nhìn về phía Thịnh Tâm Lan, ánh mắt đục ngầu, dường như tập trung cũng rất khó khăn.