“Tên nhóc này…”

Nguyễn Anh Minh mặt mày buồn bực: “Có phải con quên con là con trai của ba không, ba là ba của con, cô ấy cũng không phải là mẹ ruột của con.”

“Là mẹ” Nguyễn Lập Huy viết nhanh mấy chữ trên bảng vẽ.

Nguyễn Anh Minh cảm thấy nói lý lẽ với trẻ con thật sự khiến anh sắp bị thần kinh rồi, lười tranh cãi nói cậu bé: “Ngồi vững nhé, tối đến nhà ông cố ăn cơm.”

“Không ăn.”

“Không ăn ba liền gọi điện cho mẹ con, nói là con vừa hứa với cô ấy xong liền không ăn uống tử tế, bảo cô ấy thứ bảy chủ nhật cũng không cần tới, con cứ nhịn đói đi.”

Nghe thế, Nguyễn Lập Huy lập tức quýnh lên, mặt đỏ bừng, duỗi chân ra, nói:

“Ba… Ba xấu tính.”

“Ừ, ba xấu tính.”

Nguyễn Anh Minh nhìn cậu bé: “Coi như ba xấu tính là được, trên đường đi, con tự mình nghĩ kỹ xem có ăn hay không.”

Nói xong liền đóng cửa sau lại, lên xe, khởi động xe đi về phía nhà tổ họ Nguyễn.

Từ khi Nguyễn Kỳ Phong tiếp quản tập đoàn Thịnh Đường, anh trở thành một người nhàn rỗi, mỗi ngày ở nhà đọc sách đọc báo, còn nhận việc đưa đón Lập Huy của quản gia, cố gắng trở thành người ba tốt điển hình.

Thế nhưng, bạn nhỏ Nguyễn Lập Huy dường như không quá cảm kích, câu hỏi được hỏi nhiều nhất mỗi ngày là bao giờ anh làm hòa với Thịnh Tâm Lan, trong mắt bạn nhỏ Nguyễn Lập Huy, bọn họ đơn thuần chỉ là cãi nhau mà thôi.

Ở một diễn biến khác, Thịnh Ái Linh ngồi trên ghế sau, dáng vẻ như bà cụ non, tức giận nói:

“Mẹ, không phải mẹ và chú Nguyễn chia tay rồi sao, sau khi chia tay đừng cứ ở cùng nhau mãi.”

Thịnh Tâm Lan nghe mà bật cười: “Sao thế? Không phải trước kia con cũng khá thích chú Nguyễn sao?”

“Đó là trước kia, chú Nguyễn đã sắp kết hôn với người khác rồi, hơn nữa chú ấy đối xử với mẹ còn không tốt bằng ba, mẹ đừng qua lại với chú ấy nữa, mẹ ơi, mẹ mà không thích ba, chúng ta có thể tìm người khác, đừng cố chấp không buông.”

“Ôi, bạn nhỏ bé tí ti, đến cố chấp không buông mà con cũng biết, ai nói cho con thế?”

“Tiểu Hổ ạ, Tiểu Hổ nói với con.”

“Lại là Tiểu Hổ?”

Vẻ mặt thịnh Tâm Lan cứng lại.

Cậu bé tên Tiểu Hổ này là bạn học mới chuyển tới, gần đây, tần suất xuất hiện trên miệng của Thịnh Ái Linh cực kỳ cao, đã vượt xa Nguyễn Lập Huy.

Cô đang suy nghĩ, Thịnh Ái Linh lại tỏ vẻ rất nghiêm túc: “Dù sao mẹ cũng đừng qua lại gần gũi với chú Nguyễn, như thế sẽ che mất số đào hoa của mẹ.”

“Lại là Tiểu Hổ nói với con sao?”



Thịnh Ái Linh nghiêm túc gật đầu.

“Vâng, cái gì Tiểu Hổ cũng biết.”

Thịnh Tâm Lan hơi buồn bực.

Vốn dĩ còn tưởng cô bé có hiểu biết thì sẽ không dễ bị lừa, giờ mới về nước bao lâu mà đã bị cậu bé cùng lớp lừa gạt thành như này rồi?

Cô không nhịn được mà cười hỏi:

“Nhưng anh trai con không chịu ăn cơm ở nhà thì làm sao? Mẹ đã hứa với chú Nguyễn là cuối tuần sẽ tới nhà ông cố để nấu cơm cho Lập Huy rồi.”

“Hả?”

Thịnh Ái Linh nhíu mày, khuôn mặt non nớt nhăn nhó, dáng vẻ cực kỳ khó xử.

“Nếu con không muốn gặp chú Nguyễn, vậy con đừng đi là được, cuối tuần mẹ đưa con tới công ty, con ở cùng với chú Tần Ba, để chú ấy làm quần áo cho búp bê của con.”

“Không muốn.”

Thịnh Ái Linh khoanh tay trước ngực: “Con muốn đi.”

“Làm gì, không phải con không muốn gặp chú Nguyễn sao?” Thịnh Tâm Lan giữ bánh lái, không hiểu được nên hỏi lại.

“Con muốn đi gặp chú ấy, chú ấy mà còn dám bắt nạt mẹ nữa, con sẽ gọi điện cho ba để ba quay về bảo vệ mẹ.”

Dáng vẻ của cô nhóc hung dữ dọa người, nhìn qua gương chiếu hậu, Thịnh Tâm Lan sững người, say đó liền thấy lòng ấm áp, nở nụ cười.

“Ừ.”

Người lớn cứ luôn nghĩ là trẻ con không hiểu gì cả, thật ra trẻ con còn mẫn cảm với tình cảm hơn cả người lớn, đến Thịnh Tâm Lan cũng không biết Ái Linh đã có nhiều điều bất mãn với Nguyễn Anh Minh như này từ bao giờ.

Có lẽ là khi cô vừa nói với cô bé Lập Huy là anh trai ruột của cô bé, cho dù mình chưa từng nhắc tới, nhưng có lẽ bộ não nhỏ xinh của cô bé đã hiểu rõ thật ra Nguyễn Anh Minh chính là ba ruột của cô bé, cũng có lẽ là khi cô đưa cô bé rời khỏi nhà của ông cụ Nguyễn vài lần, cảm xúc đau âm ỉ đã in sâu trong lòng cô bé, từ đó ghi lại dấu ấn rằng Nguyễn Anh Minh đối xử không tốt với cô.

Có quá nhiều khả năng có thể xảy ra, thế nhưng, thay đổi quá nhỏ bé, cô không thể kịp thời để ý tới, khi cô ý thức được Thịnh Ái Linh đã cực kỳ mâu thuẫn về Nguyễn Anh Minh, thời điểm bọn họ hiểu nhầm cãi nhau đã qua rất lâu rồi.

Khi Thịnh Tâm Lan đưa Thịnh Ái Linh về tới nhà, Thiên Ân đã chờ ở cửa được một lúc rồi.

Thấy Thiên Ân, Thịnh Ái Linh cực kỳ kích động, vẻ u ám lúc trước lập tức biến mất, cô bé nhào vào trong lòng Thiên Ân: “Chú Thiên Ân, cuối cùng chú cũng về rồi.”

Thiên Ân ôm lấy cô bé, đánh giá một lát: “Nặng hơn nhiều nha, có nhớ chú không?”

“Nhớ.”

Giọng trẻ con non nớt vang lên bên tai, đáng yêu muốn xỉu.



Thấy túi lớn túi nhỏ hành lý của Thiên Ân, Thịnh Tâm Lan kéo cửa ra: “Vào nhà trước đi, lát nữa tôi đi siêu thị mua chút thức ăn về nấu cơm.”

“Không cần phức tạp thế đâu, tôi ăn gì cũng được, mệt quá, chỉ muốn mượn sofa nhà chị ngủ một giấc thôi.”

“Sofa không chứa được cậu, ngủ ở phòng dành cho khách thì còn được.”

Thịnh Tâm Lan cười, dẫn người vào trong nhà.

Thịnh Ái Linh cầm lấy quà mà Thiên Ân tặng, lật đật chạy về phòng bóc quà, Thịnh Tâm Lan lấy mang mì sợi vào bếp nấu nướng.

“Chờ lát nha, xong ngay đây.”

“Vâng.”

Thiên Ân nằm trên sofa, không lâu sau liền khẽ ngáy khò khò.

Thịnh Tâm Lan nấu mì xong, bưng bát ra, thấy thanh niên đã ngủ say trên sofa, thật sự không nỡ gọi anh ta dậy.

Ánh đèn vàng chiếu xuống gương mặt vẫn chưa hết nét trẻ con của Thiên Ân, tóc mái rối tung che đi nửa con mắt, cũng không biết là đã bao lâu rồi chưa cắt tóc nữa.

Cô hơi áy náy.

Trước kia, sau khi lái xe đâm phải Thiên Ân, anh ta luôn luôn dưỡng bệnh, khó khăn lắm mới nhớ lại một chút thì lại nhờ anh ta giúp cô đi điều tra chuyện của Lập Huy, thật ra, suy cho cùng Thiên Ân vẫn còn nhỏ, còn chưa tới 20 tuổi, chỉ là hơi trưởng thành hơn so với tuổi một chút, không biết tại sao trước kia bản thân cô lại yên tâm để anh ta đi xa như thế nữa.

Phần ân tình này không trả nổi.

Thịnh Tâm Lan thở dài.

“Hử?” Thiên Ân bỗng tỉnh dậy, mắt mũi tèm nhèm ngồi dậy: “Mì xong rồi sao?”

“Xong rồi.” Thịnh Tâm Lan vội vàng đẩy bát mì tới trước mặt anh ta.

Mì cải chua thịt bằm, bên trên còn có hai quả trứng gà chiên.

Thiên Ân cười toe toét: “Nhớ món này lâu lắm rồi, tôi không khách sáo đâu nha.”

Nói rồi, liền bưng bát mì lên, không để ý đến hình tượng mà xì xụp ăn mì.

Ăn như mưa bay gió cuốn, đến nước mì cũng uống cạn.

“Có phải không đủ không, tôi đi nấu thêm cho cậu một bát nữa.”

“Không cần, không cần đâu.” Thiên Ân vừa lau miệng vừa nói: “Chị, tôi no rồi, nói chuyện chính đi.”

Đặt đũa ngang bát, vang lên tiếng giòn tan, giống như đang báo trước bắt đầu từ lúc này có câu chuyện nào đó bắt đầu mở ra một chương mới.

“3 năm trước, chủ yếu có 2 vú em chăm sóc Lập Huy, một người tên là Phạm Thu Phương, phụ trách ăn uống của Lập Huy, một người tên là Quách Xuân Hà, phụ trách sinh hoạt của Lập Huy, người của nhà họ Nguyễn gọi bọn họ là chị Phương và Xuân Hà.”