“Anh làm thằng bé sợ đấy.” Thịnh Tâm Lan cau mày nhắc nhở.

Nguyễn Lập Huy rõ ràng thu chân lại, dựa vào người Thịnh Tâm Lan.

Nguyễn Anh Minh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn không chút máu của Nguyễn Lập Huy, lúc này đang nhìn anh với ánh mắt u oán, có chút tiếc nuối, trong lòng thầm thở dài, ngập ngừng hỏi.

“Con trách ba không chăm sóc con sao?”

Nguyễn Lập Huy không để ý đến anh, quay đầu lại dựa vào trong vòng tay Thịnh Tâm Lan, dùng tay trái nắm chặt quần áo Thịnh Tâm Lan.

Thấy Nguyễn Anh Minh dường như có chút mất hứng, trong lòng Thịnh Tâm Lan âm thầm thở dài, kiên trì an ủi.

“Có lẽ đêm qua thằng bé sợ quá, cứ để thằng bé bình tĩnh một lúc.”

Anh vô tâm với con trai mình như thế, chẳng trách thằng bé thân với người khác mà chưa bao giờ thân với anh, chuyện này không phải rất bình thường sao?

Bầu không khí ngưng trệ, Thịnh Ái Linh trợn tròn mắt, kéo tay áo Nguyễn Anh Minh, làm nũng nói:

“Chú Minh, cháu luôn không thể vượt qua mức này, chú giúp cháu đi.”

Đôi mày cau có của Nguyễn Anh Minh giãn ra một chút, sau đó anh quay lại nói:

“Cấp độ nào?”

“Ở đây và ở đây, con quỷ này luôn giết không chết ạ.”

“…”

Bầu không khí dịu đi, Thịnh Tâm Lan chạm vào cái đầu của cậu chàng nhỏ bé trong vòng tay, thì thầm: “Lập Huy, cháu trách ba cháu vì chuyện ngã cầu thang sao?”

Cậu trai nhỏ trong vòng tay lắc đầu nhìn lên Thịnh Tâm Lan, với sự uỷ khuất trong mắt cậu.

“Vậy thì tại sao?”

Thịnh Tâm Lan có chút nghi ngờ.

Bàn tay bị trật khớp trước đó của Nguyễn Lập Huy vẫn chưa cử động được, miễn cưỡng làm hai động tác vẫn không nhấc lên được, nước mắt lo lắng lăn dài.

“Cháu muốn viết không?”

Thịnh Tâm Lan vội vàng hỏi.

Nguyễn Lập Huy gật đầu liên tục.

“Đừng lo.” Thịnh Tâm Lan lấy giấy và bút từ trong túi xách ra đưa vào tay Nguyễn Lập Huy, cậu cầm bút bằng tay trái, viết một cách lắt léo, nhưng cô cũng miễn cưỡng nhìn ra được một câu.

“Cháu không thích ba cháu kết hôn với một người phụ nữ khác.”

Khi nhìn thấy câu này, Thịnh Tâm Lan vô thức liếc nhìn Nguyễn Anh Minh đang chơi trò chơi với Thịnh Ái Linh trên ghế sô pha ở đằng xa, cau mày.

Việc con cái phản kháng lại việc ba mẹ tái hôn là chuyện không thể tránh khỏi, lớn như Nguyễn Anh Minh có lẽ sẽ không xem xét đến suy nghĩ của Nguyễn Lập Huy, đứa trẻ này lại không thể nào nói ra lời được.

Ngẫm lại trong lòng cũng có chút khó chịu, nhưng việc cản trở là mình lại là người ngoài, cũng không nói được nhiều, đành phải thấp giọng an ủi Nguyễn Lập Huy: “Ba cháu rất yêu cháu, cho dù kết hôn với người phụ nữ khác, ông ấy vẫn sẽ đối xử tốt với cháu thôi.”

Nguyễn Lập Huy chậm rãi lắc đầu, có vẻ rất buồn.

“Sao thế?” Thịnh Tâm Lan giữ vai cậu: “Cháu không thích dì Cao sao?”

Nguyễn Lập Huy do dự một chút, sau đó tựa hồ đã hạ quyết tâm, gật đầu, sau đó nhanh chóng viết một câu vào sổ tay.

“Cô làm mẹ của con đi.”

Nhìn thấy câu này, Thịnh Tâm Lan có chút ngẩn người.

Cô thực sự không biết phải giải thích với một đứa trẻ rằng chuyện người lớn kết hôn không đơn giản, không phải đứa trẻ, thích ai là có thể lấn lướt.

Nguyễn Anh Minh dường như đã kết thúc trò chơi với Thịnh Ái Linh, đứng dậy hỏi: “Lập Huy viết gì vậy?”

Thịnh Tâm Lan vội vàng xé trang giấy được viết kia rồi nhanh chóng cuộn lại nhét vào túi, vẻ mặt đều là sự chột dạ.

“Không có gì, chỉ là nói với tôi buổi tối thằng bé muốn ăn gì, viết ra giấy rồi tôi quay về làm cho thằng bé.”

Thấy cô hoảng sợ, Nguyễn Anh Minh nghi ngờ nhìn cô, còn định hỏi thêm, cô đã vội vàng đứng lên.

“Thôi, tôi còn dự định đi làm về nên về trước nhé, chiều tối có thể sẽ đến muộn một chút, nếu anh đói thì ăn gì cho lót dạ nhé.”

Nói xong câu này, cô liền bỏ chạy.

Cánh cửa phòng bệnh nhanh chóng bị đóng lại, để lại Nguyễn Anh Minh và hai đứa nhỏ trong phòng bệnh.

Thịnh Ái Linh co ro trên ghế sô pha mải mê chơi game, ngay cả khi mẹ cô bé đi rồi cũng không để ý, Nguyễn Lập Huy vẫn háo hức nhìn ra cửa, như thể đang mong Thịnh Tâm Lan quay lại lần nữa.

Nhìn thấy Nguyễn Lập Huy như vậy, Nguyễn Anh Minh lại cảm thấy có chút áy náy.

Không thể không suy nghĩ về những gì trước đó Thịnh Tâm Lan đã nói, sự thất trách và cách anh làm tồi tệ như thế nào mới khiến Lập Huy trông cậy thật nhiều vào một người mà cậu không hề quen biết, ngược lại cậu lại rất ghét ba mình?

“Lập Huy.” Anh kiên nhẫn gọi cậu nhẹ nhàng.

Thấy Thịnh Tâm Lan sẽ không quay lại, Nguyễn Lập Huy lấy cuốn sổ do Thịnh Tâm Lan để lại viết và vẽ, phớt lờ Nguyễn Anh Minh.

Thấy thế, Nguyễn Anh Minh trầm tư một lát, khóe mắt thoáng nhìn Thịnh Ái Linh ở góc ghế sô pha, anh nhớ tới trước đây Nguyễn Lập Huy luôn bảo anh mời mẹ con Thịnh Tâm Lan đến làm khách ở nhà nên cố gắng lấy lòng cậu.

“Lập Huy, như vậy đi. Khi con xuất viện, chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở nhà, bảo dì Thịnh và Ái Linh cùng nhau qua được không?”

Quả nhiên, Nguyễn Lập Huy lập tức ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy vui mừng.

“Vậy con bỏ qua cho ba chứ?” Nguyễn Anh Minh sờ sờ đầu cậu.

Nguyễn Lập Huy viết gì đó vào sổ tay, đưa cho anh.

“Ba, ba phải nói xin lỗi con.”

Nguyễn Anh Minh sững người một lúc, ngẫm lại bản thân đã uống quá nhiều, còn không biết Nguyễn Lập Huy ngã xuống cầu thang cách cửa nhà mình không xa, thực sự là bất cẩn, đó thực sự là lỗi của anh.

“Được rồi, ba xin lỗi con, ba xin lỗi, Lập Huy, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”

Chuyện mà cậu chàng nhỏ bé nghĩ trong đầu là chuyện anh đưa Cao Mỹ Lệ về nhà.

Mặc dù nghĩ khác nhưng Nguyễn Anh Minh xin lỗi, cậu cũng coi là Nguyễn Anh Minh đã hứa sẽ không đưa Cao Mỹ Lệ về nhà nữa, sắc mặt cậu cũng dần dần cải thiện.

Đứa trẻ quên mất bệnh của mình, ngay sau đó cậu lại chơi với Ái Linh, mặc dù cậu không chơi trò chơi, nhưng ở một bên nhìn Ái Linh giương nanh múa vuốt chơi game cũng rất vui.

Bên kia, ông cụ sáng sớm đã thức dậy, quản gia nhà tổ vừa từ biệt thự Ngự Uyển trở về, mang về tình huống ông đã tuần tra một đêm.

“Tra rõ ràng không? Lần này Lập Huy rơi từ tầng hai là do có người làm hay là do tai nạn?”

“Hẳn là một tai nạn.” Lão Chu nghiêm túc: “Tôi hỏi tất cả những người hầu thì người giúp việc chăm sóc giấc ngủ cho cậu chủ nhỏ lúc đó đi pha sữa bột, hoàn toàn không có ai ở hành lang lầu hai.”

“Không có ai?”

Ông cụ không khỏi nghi ngờ.

Trong Ngự Uyển có một tá người hầu, khi vụ tai nạn xảy ra không có ai xung quanh Lập Huy, chuyển động lớn của đứa trẻ lăn xuống từ tầng hai đã không được ai chú ý cho đến khi rơi xuống tầng một.

“Hôm đó, cô Cao cũng có mặt ở đây, mang quà đến, người hầu đều đi chia đồ.”

“Cao Mỹ Lệ?” Ông cụ cau mày, sắc mặt có chút nặng nề hỏi: “Lúc Lập Huy xảy ra chuyện cô ấy ở đâu?”

Nếu là người làm, ông thực sự không tìm được người thứ hai có động cơ như thế này ngoại trừ Cao Mỹ Lệ.