Phụ nữ là thế, Chỉ cần vài ba câu nói ngọt ngào là đã có thể bị rung động, rất dễ dàng tha thứ... Đó chính là điểm yếu của cô cũng như bao nhiêu người phụ nữ khác. Cô là một cô gái bình thường, cũng mong muốn có được hạnh phúc. Đâu Có ai muốn lấy chồng rồi phải bỏ chồng mà đi chứ, Cô muốn cho chồng một cơ hội, cũng như cho chính bản thân một cơ hội để được hạnh phúc. Có lẽ lần này cô sẽ cùng chồng điều trị căn bệnh quái ác đó. Nó không phải là bệnh tật về thể xác, mà là thần kinh của chồng cô hình như có vấn đề. Dẫu biết rằng chuyện này không dễ dàng, nhưng chưa Cố gắng thì làm sao biết được...

Hoàng lần này cảm thấy rất hối hận, lẽ ra ngay từ đầu anh lên chữa trị bệnh của mình. Nhưng lúc đó tiền mẹ cho đã đem nướng vào bài bạc hết, lại chẳng dám xin thêm vì sợ mẹ la mắng. Để bây giờ chuyện xảy ra thế này anh cảm thấy mình thật ngu ngốc. Có lẽ anh sẽ đi tìm một bác sĩ tâm lý để điều trị căn bệnh, biết đâu cuộc sống bình thường sẽ quay trở lại... Chứ nếu cứ tiếp tục tình hình này thì Lan sớm muộn cũng sợ hãi mà bỏ chạy...

Những Tưởng mẹ chồng sẽ đối xử tốt với Lan hơn một chút, sẽ yêu thương cô hơn một chút vì cô phải chịu đựng cuộc sống với một người đàn ông bệnh hoạn như Hoàng. Nhưng không hề, bà ấy không hề có ý định đối Tốt với Lan. Trong lòng bà ấy chị cảm thấy yêu thương con ruột của mình, còn cô dâu như Lan thì trước sau gì cũng chỉ như bát nước lã, nhạt nhẽo vô cùng...

Hàng ngày Lan phải làm tất cả công việc từ việc nhà đến việc của gia đình, còn chồng cô thì đi chữa bệnh ở nơi nào cô cũng chưa được tới. Mẹ chồng vẫn hay thường nói:

- việc của đàn ông phụ nữ không nên xen vào, chồng mày nó bệnh tật như thế thì nó tự biết đường chữa. Mày chạy theo cũng chẳng giúp ích được gì. Công việc ở nhà thì nhiều vô số kể, mày đi rồi thì ai lo....

Trước đây không có cô thì mọi việc vẫn tốt không phải sao? Sao mẹ chồng cô lại làm quá lên như vậy....

Một tháng trôi qua, một tháng cô trong lo lắng. Chồng cô từ khi bắt đầu điều trị bệnh không hề động chạm đến người cô, cũng không làm những chuyện khiến cho cô sợ hãi nữa. Có lẽ bệnh tình của anh đã bắt đầu thuyên giảm, anh cũng cùng cô ra rẫy để đi làm. Mọi thứ Cứ bình thường trôi qua cho tới một ngày, hôm đó là ngày giỗ của bố chồng cô.

Mẹ chồng bảo cô ở nhà cơm nước, một mình bà vào rẫy. Lan cảm thấy trong lòng bất an lo lắng, cũng không dám làm trái ý mẹ, đến gần trưa thì trời nổi cơn dông. Từng hạt mưa rào rớt xuống. Đã nửa tiếng trôi qua từ lúc mưa mà vẫn chưa thấy mẹ chồng về.

Trong lòng Lan càng cảm thấy bất an, cô như đoán ra được điều gì đó không hay xảy ra với mẹ chồng. Lúc đó Hoàng và chị chồng đều không có nhà, cô bỏ hết tất cả công việc còn đang dang dở chạy đi tìm mẹ. Bây giờ thì Lan đã không còn bị lạc đường nữa, vì những con đường này Lan đã đi quen khi đi làm cùng mẹ chồng rồi.

Ra tới nơi Lan gào thét nhưng không hề thấy mẹ đâu, Càng lúc cô càng cảm thấy lo lắng, càng lúc càng cảm thấy sợ hãi... Lan chạy tới cuối rẫy thì thấy mẹ chồng đang nằm đó, bà ấy hoàn toàn bất tỉnh. Lan sợ hãi lắm, cô không biết mẹ chồng bị làm sao. Cầm lấy tay bà ấy chỉ biết lay gọi nhưng bà ấy vẫn không tỉnh dậy.

Rồi Lan vô tình nhìn thấy có hai vết dấu răng ở trên tay của mẹ chồng, cô giật mình khi nghĩ đến chuyện mẹ chồng vừa bị rắn cắn. Có lẽ là rắn rất độc, lên bà ấy mới bị ngất như vậy..

Lan Vội Lấy điện thoại gọi cho chồng, Nhưng gọi mãi mà Hoàng vẫn không nghe máy. Lấy điện thoại gọi cho chị chồng, cũng may mắn là chị ấy đã ngay lập tức nghe máy.

chị chồng: alo, Có chuyện gì không? Chị đang đi Mời bạn bè đến nhà mình ăn cơm...

Lan: Chị ơi chị vào rẫy ngay đi, mẹ bị rắn cắn bất tỉnh rồi.

Hương sợ hãi đến suýt đánh rơi điện thoại. mọi thứ xảy đến thực sự quá bất ngờ. Cô ta vội vàng chạy tới, trong tay mang theo một hạt đậu Lào ( cho các chị thắc mắc: hạt đậu dùng để hút nọc độc của côn trùng cắn, bao gồm cả rắn, rết, nhện, bọ cạp..v..v...có ở vùng núi)

Hương gọi thêm mấy người nữa tới phụ giúp để đưa mẹ đến bệnh viện. Nhưng sau khi bàn bạc với những người xung quanh thì họ đã quyết định đưa bà Thanh tới nhà một vị lang y chuyên chữa trị rắn cắn. Trên đường đi may có hạt đậu Lào trợ giúp hút bớt nọc độc ra ngoài, lên bà ta mới có thể giữ được tính mạng.

Mặc dù bị mẹ chồng đối xử tệ hại, nhưng Lan vẫn chăm sóc mẹ chồng rất tốt. Bởi vì trong đầu cô luôn có suy nghĩ, có mẹ chồng thì mới có chồng - người ở bên cô đến cuối cuộc đời. Cho dù người ta có đối xử tệ bạc với mình đi chăng nữa, thì cũng không thể nào bất hiếu được...

Con người cô quá lương thiện, quả tốt bụng. Nên mới dễ bị người ta coi thường ức hiếp... Nhưng cô luôn tin vào luật nhân quả. Làm việc tốt chắc chắn sẽ được báo đáp. Còn những người làm chuyện xấu sẽ phải nhận cái giá tương xứng với chuyện mình đã gây ra....

Bà Thanh sau khi tỉnh dậy thì thay đổi thái độ với Lan, bà ấy không còn ghét Lan nữa. Chỉ khi con người ta cận kề với cái chết, thì họ mới nhận ra giá trị của những người xung quanh mình...

Bà ấy cũng đã từng làm dâu, từng phải trải qua biết bao nhiêu chuyện đau khổ vì mẹ chồng gây ra. Vậy mà lại không hiểu cho con dâu của mình, bà ấy cũng tàn nhẫn có khác gì mẹ chồng của mình đâu. Ấy vậy mà trước đây bà ấy đã từng nghĩ, Nếu bà ấy có con dâu chắc chắn sẽ không khắc nghiệt. Nhưng cuộc đời đâu ai biết trước được điều gì. Thứ đáng sợ nhất trên đời này chính là lòng dạ con người, lật mặt đúng như lật bàn tay vậy...

Sau tất cả mọi chuyện, sự hối hận bắt đầu Giày vò lương tâm của bà ấy. Bà ấy nắm chặt lấy tay Lan, nói lời xin lỗi:

- Mẹ xin lỗi con nhiều lắm, trước đây mẹ có làm điều gì không phải xin con bỏ qua cho mẹ. Sau này mẹ con chúng ta hòa thuận sống cùng một gia đình, mẹ nhất định sẽ không bao giờ đối xử tệ bạc với một người con dâu tốt như con...

Lan cảm thấy cảm động lắm, bởi vì từ nhỏ cô đã phải chịu biết bao nhiêu đau đớn tủi nhục. Lớn lên không được bình thường như bao nhiêu đứa trẻ khác, lúc nào cũng phải gắn mác con hoang, con đĩ ở trên người. Dù Trước đây Mẹ chồng có như thế nào, thì bây giờ bà ấy cũng đã thay đổi., Lan nghĩ mình cũng lên mở lòng đón nhận lấy, và yêu thương mẹ chồng giống như người mẹ ruột của mình....

Mặc dù cô Chưa Từng Được cảm nhận tình yêu thương của mẹ ruột là như thế nào, nhưng cô thực sự không muốn trở về nơi đó. Ở đó Toàn đau thương, toàn nước mắt, và tất cả tuổi thơ Nghiệt Ngã của mình...

Ai rồi cũng sẽ mắc Sai lầm, nhưng nếu có thể tha thứ thì nên tha thứ. cho người khác cơ hội, chính là cho mình cơ hội...

Sau bao nhiêu đau khổ cũng như mất mát, cuối cùng Lan cũng tìm thấy hạnh phúc của mình. Chồng yêu thương, gia đình chồng quý mến. Đối với cô như vậy đã quá viên mãn rồi...