Văn Kiệt đạo nhân gật đầu, sau đó chậm rãi đi tới cầm chiếc lư hương ba chân lên.

"Đây là pháp bảo dùng để dưỡng tâm, người bình thường ngửi lâu, có thể sảng khoái tinh thần, thật là đồ vật hiếm thấy." Văn Kiệt đạo nhân nói.

Sau nghe xong lời này, các ông chủ trong phòng càng quan tâm đến chiếc lư hương ba chân hơn.

“Văn Kiệt đạo nhân, sợ là những điều anh vừa nói vẫn chưa đủ chính xác?” Hoàng Đạo Trường đột nhiên lên tiếng.

Advertisement
Sau đó, Hoàng Đạo Trường bước tới, giơ cái lư hương lên: "Pháp bảo này không chỉ có thể làm sảng khoái tinh thần, còn có thể tĩnh tâm, thậm chí dưỡng tâm, cải thiện công việc và hiệu quả làm việc của người bình thường.

"
“Đối với những những đang tu luyện như tôi, nếu đang tu luyện mà đặt vật này trong phòng, nó sẽ giúp ích rất nhiều, vật này đâu chỉ là một vật tốt hiếm có, mà còn là một bảo vật cao cấp!"
Lời này vừa nói ra, các ông chủ trong phòng càng thêm kinh ngạc.


Sau khi đạo sĩ Văn Kiệt đạo nhân nghe xong, sắc mặt ngay lập tức trở nên u ám.

"Đạo sĩ vô danh mà cũng dám nói nhảm sao? Muốn gây sự à!"
Vừa rồi anh ta không giải thích rõ ràng tất cả công dụng của lư hương ba chân, chính là vì không muốn để những ông chủ khác nghĩ rằng bảo vật này quá lợi hại, chỉ cần anh ta biết là được.

Như vậy, anh ta và đại thiếu gia nhà họ Tôn mới có thể mua lại món đồ này với giá thấp.

Nếu như biết được tác dụng của thứ này quá lợi hại, những ông chủ khác nhất định sẽ tăng giá lên để cạnh tranh, kể từ đó, muốn tiếp tục mua lại thứ này, sẽ phải bỏ ra rất nhiều tiền.

Bây giờ Hoàng Đạo Trường đã nói ra toàn bộ tác dụng của bảo vật, điều này làm cho Văn Kiệt đạo nhân rất tức giận.

"Văn Kiệt đạo nhân, tôi...!Tôi chỉ nói sự thật mà thôi!" Hoàng Đạo Trường thấy Văn Kiệt đạo nhân chuẩn bị ra tay, sắc mặt của anh ta nhanh chóng thay đổi.

Văn Kiệt đạo nhân không quan tâm đến lời nói của anh ta, trực tiếp phất tay, một luông gió ngay lập tức hướng về phía Hoàng Đạo Trường.


Bùm!
Trong phòng vang lên một tiếng nổ, Hoàng Đạo Trường bị ngã trên mặt đất, áo choàng rách nát, thảm hại khinh khủng.

May mắn thay, Hoàng Đạo Trường là người tu hành, nếu là người bình thường, với đòn tấn công vừa rồi chắc chắn sẽ mất mạng!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của một số ông chủ trong phòng đều thay đổi.

"Văn Kiệt đạo nhân quả nhiên xứng danh đại đệ tử của Vũ Đạo Trưởng, được kế thừa đạo pháp của Vũ Đạo Trưởng, pháp lực thật thâm hậu!”
"Đúng vậy! Đúng vậy!"
Một số ông chủ cũng không khỏi đứng lên khen ngợi.

Bọn họ rất ít khi được nhìn thấy những chiêu thức thần kỳ như này, chỉ cần vung tay lên, đã có thể khiến Hoàng Đạo Trường bị thương thành như vậy, cả hai thậm chí còn không có tiếp xúc tay chân.

"Văn Kiệt đạo nhân, cậu...!Cậu không thấy như vậy là quá đáng rồi sao?" Mai tổng đột nhiên đứng dậy, sắc mặt cực kỳ khó chịu.

Hoàng Đạo Trường là do ông ta mời đến, Văn Kiệt đạo nhân ra tay đánh Hoàng Đạo Trường, như vậy khác gì đang đánh vào mặt ông ta.

"Đánh anh ta thì sao? Pháp lực không đủ cao thì xứng đáng bị như vậy." Văn Kiệt đạo nhân để hai tay ra sau lưng, không thèm để ý nói.

Ông chủ của Thục nhã trai vội vàng đứng ra giải quyết ổn thỏa mọi chuyện: "Hai người bớt giận, hôm nay tất cả mọi người đều tới đây vì bảo vật, tại sao lại phải cãi nhau? Sau đây, chúng ta trở lại tiếp tục đấu giá bảo vật này, mọi người đều có thể tự mình ra giá, người nào cao hơn sẽ thắng!"