Thiện Viện nói: “Sau khi làm một phép thử đơn giản với anh ta, tôi cũng không dám hành động thêm một bước nữa, sợ bị anh ta phát hiện!”
“Chuyện nhà họ Cung dặn dò làm thế nào rồi?”, người đàn ông hỏi.

“Tôi đã lắp thiết bị theo dõi vào cửa thông gió ở nơi làm việc, đã có ảnh chụp rồi!”
“Chỉ mình ảnh chụp thôi vẫn chưa đủ, cần phải rõ ràng hơn, tốt nhất là có thể lấy được ảnh chụp hoặc video giường chiếu, như vậy mới hoàn hảo!”, người đàn ông dặn dò.

“Được! Tôi biết rồi!”
Nói xong, Thiện Viện cúp điện thoại.

Thế nhưng cô ta không biết, lúc này, Trần Hạo đang nhàn nhã ở trong văn phòng nói chuyện điện thoại với Lý Vân Dương.

“Thiên Thứ vậy mà lại giúp cái đám ngu xuẩn kia chơi trò này, dám với bàn tay đến tận nước Hoa, cứ nhìn thấy bọn họ là tôi lại cảm thấy ngứa mắt, hay là tôi tìm người dạy dỗ bọn họ một trận?”, Lý Vân Dương hỏi.

“Tạm thời không cần, trước hết tôi muốn điều tra rõ ràng xem là ai muốn người của Thiên Thứ ẩn nấp vào bên trong Cửu Khúc, tôi muốn xem xem, rốt cuộc mục tiêu của bọn họ là tôi hay Tiêu Nhất Phi!”
Advertisement
“Được! Tôi biết nên làm thế nào rồi! Còn cái đinh kia thì sao? Tôi cho người nhổ ra?”, Lý Vân Dương hỏi tiếp.

“Ha ha! Không cần, gần đây tôi đang rảnh rỗi đến nhàm chán rồi đây! Cứ xem cô ta như một trò vui để giải tỏa buồn chán đi, chuyện bên này của tôi không cần cậu nhúng tay vào!”, Trần Hạo mỉm cười nghiền ngẫm.

“Hiểu rồi, vậy để tôi cho người đi thăm dò người phía sau màn cho cậu!”
“Được!”
Sau khi trả lời, Trần Hạo ngắt điện thoại.


Đúng lúc này, Tiêu Nhất Phi vừa từ bên ngoài trở về, thấy Thiện Viện không có ở đây, cô ấy liền cười tủm tỉm đi đến trước mặt Trần Hạo, nhẹ nhàng giúp anh sửa sang lại cổ áo, dáng vẻ này giống như là một cô vợ nhỏ đang giúp chồng mình chỉnh lại quần áo.

“Thế nào? Vợ bé tôi đây có phải là rất xứng đáng với chức vụ này không?”, Tiêu Nhất Phi vừa sửa sang lại cổ áo cho Trần Hạo, vừa cười tủm tỉm hỏi.

“Có ý gì?”, Trần Hạo hỏi.

“Cậu xem, tôi không chỉ giúp cậu kiếm tiền, thời điểm cậu không vui tôi còn dỗ cậu vui vẻ, lại còn giúp cậu xem xét người để đưa vào hậu cung nữa, Thiện Viện không tồi đúng không? Thân hình bốc lửa, lúc ở trên giường chắc chắn là một báu vật khó có được! Chị đây đang giúp cậu tuyển phi tần đấy!”
“…”
Trần Hạo nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của Tiêu Nhất Phi, nhất thời không biết nên nói gì.

Khúc khích! Tiêu Nhất Phi cười duyên, ngay khi muốn nói thêm điều gì đó thì bỗng nhiên di động của Trần Hạo vang lên.

Nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, Trần Hạo bấm nút nghe, bên trong lập tức truyền đến giọng nói của Mễ Quả Quả.

“Trần Hạo, bây giờ anh có rảnh không?”
“Có việc gì?”, Trần Hạo hỏi.

Mễ Quả Quả rụt rè nói: “Tôi muốn gặp anh!”
“Gặp tôi? Tiểu đội có việc gì sao?”
“Không phải…”
“Vậy tại sao…”
Trần Hạo khó hiểu hỏi lại, mà ở bên này, Tiêu Nhất Phi không nói gì đá một phát vào đùi Trần Hạo, ánh mắt kia giống như là đang trách cứ anh là đồ đầu gỗ.


Bị Tiêu Nhất Phi đá cho một phát, Trần Hạo liền cười khổ hiểu rõ, Mễ Quả Quả gọi điện thoại, chỉ đơn thuần là muốn gặp anh thôi.

Trong đầu hiện lên một vài suy nghĩ, Trần Hạo nói: “Được rồi! Cô đang ở đâu, gửi vị trí cho tôi đi!”
“Ừm! Tôi chờ anh, Trần Hạo!”
Mễ Quả Quả nói xong lập tức cúp điện thoại, giống như là sợ Trần Hạo từ chối.

Mà ở bên này, sau khi Trần Hạo buông điện thoại xuống, anh mới mỉm cười nhìn Tiêu Nhất Phi: “Tôi nói này, người khác hẹn gặp tôi, cô nôn nóng cái gì?”
“Tôi đương nhiên là phải nôn nóng rồi? Thân là vợ bé, tôi có thể lý giải rõ ràng tâm tư của cô ấy, muốn gặp cậu nhưng lại không thể nào gặp được, nếu như cậu không đến, cô ấy cũng chỉ có thể u buồn…”
“…”
Trần Hạo im lặng một lúc lâu, sau đó không nhịn được nở nụ cười.

Tiêu Nhất Phi phất tay với Trần Hạo: “Đi thôi đi thôi! Đừng để cho con gái nhà người ta phải chờ lâu!”
Trần Hạo mỉm cười rời khỏi Cửu Khúc, rất nhanh sau đó đã nhận được vị trí mà Mễ Quả Quả gửi tới, anh lái xe đến thẳng nơi đó.

Nơi Mễ Quả Quả hẹn gặp Trần Hạo là ở một quán cà phê.

Thấy anh đến, Mễ Quả Quả giống như là thở ra nhẹ nhõm, trên mặt không nhịn được mà nở nụ cười.

Trần Hạo ngồi vào vị trí đối diện Mễ Quả Quả, nhìn thấy cô nàng này còn cố ý ăn mặc kĩ càng, dáng vẻ vừa tươi tắn vừa xinh đẹp, anh thuận miệng hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”
Mễ Quả Quả bị Trần Hạo nhìn chằm chằm, trên mặt nổi lên một rặng mây hồng, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng vào Trần Hạo: “Tôi phải rời khỏi Hải Dương một thời gian!”
“Rời đi?”, Trần Hạo nghe xong liền sửng sốt, cười hỏi: “Cô vẫn lựa chọn rời khỏi tiểu đội à? Đây là một lựa chọn chính xác!”

“Không phải! Nhìn tôi giống loại người vô dụng như vậy sao?”, Mễ Quả Quả nén giận liếc mắt nhìn Trần Hạo, trong lòng không vui: “Là đi chấp hành nhiệm vụ của Bá Đồ!”
“Chấp hành nhiệm vụ? Đi đâu?”, Trần Hạo sửng sốt hỏi.

“Đi tỉnh!”, Mễ Quả Quả trả lời ngắn gọn rồi nói tiếp: “Hôm nay đến đây, là muốn riêng…đại diện cho tiểu đội đến tạm biệt anh, tôi sẽ rời đi vài ngày!”
Trần Hạo mỉm cười, sao anh có thể không nhìn ra cô nàng này nói đại diện cho tiểu đội đến để tạm biệt chỉ là lấy cớ.

“Lần này đi tỉnh, nhiệm vụ là gì?”, Trần Hạo thuận miệng hỏi, cố ý chuyển hướng đề tài, miễn cho cả hai đều cảm thấy xấu hổ.

Mễ Quả Quả im lặng không nói gì.

Trần Hạo cười nói: “Là tôi nhiều lời! Đáng ra không nên hỏi cái này!”
Mễ Quả Quả mỉm cười gật đầu.

Sau đó, hai người lẳng lặng uống cà phê.

“Trong tiểu đội, ngoại trừ Thái Hạo Thanh, tôi là người thứ hai đạt đến yêu cầu của giai đoạn hai!”, Mễ Quả Quả tự hào nói.

Trần Hạo nghe vậy kinh ngạc nói: “Nhóc con, cô cũng thật lợi hại!”
“Đừng gọi tôi là nhóc con! Tôi nhỏ như thế sao? Nói tôi là nhóc con làm cho tôi cảm thấy trong mắt anh, tôi chính là một đứa nhỏ!”, Mễ Quả Quả tỏ thái độ bất mãn nói.

Trần Hạo cười ha ha, ánh mắt đảo một vòng trên người cô ấy: “Quả thật là không nhỏ…không nhỏ!”
Mễ Quả Quả nghe vậy khuôn mặt lập tức đỏ bừng, nhưng cô ấy không lùi bước mà giữ vững lập trường.

Trần Hạo nói: “Cố gắng luyện tập tốt giai đoạn hai của công pháp kia, đó mới là trụ cột chân chính, nếu như luyện tập tốt ở giai đoạn trụ cột này, trong tương lai cô có thể trở thành người giống như tôi!”
Mễ Quả Quả tự tin nói: “Không phải có thể, mà là nhất định! Tôi tin tưởng vững chắc là bản thân nhất định có thể trở thành người giống như anh!”
Trần Hạo không ngờ cô nhóc này lại chắc chắn như vậy, trong lòng anh xuất hiện vài cảm giác khác thường.


Anh cũng nhìn ra một chút, Mễ Quả Quả gia nhập tiểu đội, vốn dĩ là để rèn luyện bản thân, cô ấy nóng lòng luyện tập như vậy nguyên do lớn nhất chính là vì anh.

Uống cà phê xong, Mễ Quả Quả mỉm cười đứng dậy: “Tôi tin chắc là lần sau gặp lại anh, tôi đã mạnh hơn rất nhiều!”
“Để tôi tiễn cô!”, Trần Hạo buông ly cà phê xuống, hai người chậm rãi đi ra khỏi quán cà phê.

Vừa ra khỏi cửa, một cậu bé mặc trên người bộ quần áo bẩn thỉu, cũ nát cầm theo một bó hồng đi về phía hai người.

“Anh trai! Chị gái thật xinh đẹp, anh mua một bông hoa tặng chị ấy đi!”, cậu bé hồn nhiên nói.

Trần Hạo không để ý, nhưng khuôn mặt Mễ Quả Quả lại trở nên đỏ ửng, cô ấy lén lút nhìn bó hoa, dáng vẻ muốn nhưng không dám nói.

“Bao nhiêu tiền?”, Trần Hạo thấy thế cười hỏi.

“Anh trai! Mười ngàn một bông!”
“Bán hết cho anh đi? Cầm tiền rồi về nhà sớm một chút!”
Trần Hạo đưa tiền cho cậu bé, cậu bé vui mừng nhận lấy, sau đó đưa hoa cho Mễ Quả Quả.

“Cảm ơn anh trai! Anh thật sự là người tốt!”
Cậu bé nói xong, cầm tiền vui vẻ rời đi.

Mễ Quả Quả tràn đầy hạnh phúc nhìn những bông hồng nở rộ trong tay, trong lòng vô cùng ngọt ngào.

“A! Hoa này thơm quá!”, Mễ Quả Quả cười tủm tỉm nói.