*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Yên tâm, hôm nay tôi sẽ khiến cậu ta phải trả giá đắt!” Ánh mắt Chưởng môn Thanh Thương Phái lạnh như băng.  

Hơn ngàn người đã đứng hóng hớt trước đống đổ nát, ai ai cũng mong chờ được xem Lâm Mộc và Chưởng môn Thanh Thương Phái giao đấu.  

Đối với đám học viên  mới đến từ các Võ Quán, bọn họ trở thành Tu hành Giả chưa bao lâu nên ít khi được tận mắt chứng kiến trận đấu giữa hai cường giả như này!  

Advertisement

Ngoài quan sát màn đọ sức giữa hai cường giả, họ còn ôm tâm lý  ‘ăn dưa’, muốn chờ kết quả thắng thua cuối cùng.  

Lâm Mộc còn chưa tới điểm hẹn mà nơi này đã xôn xao bàn luận.  

Lúc này, một chiếc ô tô màu đen lái tới.  

Lâm Mộc, A Bính, Mai Tổng và Bằng Gia bước xuống xe.  

“Là Lâm Mộc, anh ta tới rồi!”  

Lâm Mộc vừa tới đã khiến không khí nơi đây bùng nổ.  

Chưởng môn Thanh Thương Phái đưa mắt nhìn Lâm Mộc, lạnh giọng nói: “Lâm Mộc, cậu cũng can đảm đấy, không chọn làm rùa rụt cổ mà tới đây ứng chiến!”   

Trong mắt Chưởng môn Thanh Thương Phái, dù Lâm Mộc đoạt giải quán quân thì cũng chỉ là phân nhóm Linh Phách Cảnh trung kỳ. Cho nên khi trước ông cụ còn đoán Lâm Mộc có khả năng không dám tới ứng chiến.  

“Tôi đã dám đập phá Thanh Thương võ quán  thì đương nhiên không sợ đương đầu với ông! Có điều ông dẫn theo nhiều người như này là định cậy đông ức hiếp người sao?” Lâm Mộc vừa nói vừa quét mắt về đám người Thanh Thương Phái.  

“Đối phó với cậu chỉ cần một mình Bổn Chưởng môn là đủ rồi!” Giọng điệu của Chưởng môn Thanh Thương Phái vô cùng sắc bén.  

“Lâm Mộc, tôi sẽ khiến cậu phải hối hận vì hành động hôm qua! Tôi sẽ khiến cậu phải trả giá đắt vì cách cư xử ngông cuồng của mình!”  

Lâm Mộc không mấy bận tâm nói: “Tôi tuyệt đối không hối hận chuyện hôm qua, Thanh Thương võ quán của ông hành sự như vậy thì đáng bị đập nát!”   

“Hừ, chuyện tới nước này còn già mồm hả! Hôm nay Bổn Chưởng môn không xử lý cậu ra trò thì thật sự khiến người khác tưởng nhầm Thanh Thương Phái tôi là quả hồng mềm rồi!”   

Dứt lời, Chưởng môn Thanh Thương Phái rút ra một thanh bảo kiếm.  

“Nếu đã vậy thì khai chiến thôi!” Lâm Mộc cũng rút ra Thất Tinh Đao, trong mắt anh còn đong đầy sự mong đợi.  

Với thực lực của Lâm Mộc bây giờ, không thể tìm được đối thủ ngang sức ngang tài cùng cảnh giới, cho nên anh mỏi mắt ngóng trông được đọ sức một phen với Linh Phách Cảnh đỉnh phong.  

Dù sao anh cũng chưa từng giao đấu với người có thực lực cỡ này.  

Ngay khi anh sắp sửa tung đòn công kích, một giọng nói âm vang truyền từ bên ngoài vào.  

“Thanh Thương Phái ông không phải quả hồng mềm, lẽ nào chúng tôi là hồng mềm sao?”  

Đám người vây xem nghe thấy lời này đều rối rít quay đầu nhìn.  

Ai đang nói vậy?