Giá cả của những món ăn này căn bản không hợp với túi tiền của những người dân bình thường.  

<

Nhưng vẫn có vài loại khá rẻ, như khoai tây chiên chẳng hạn.  

Lâm Mộc tùy ý gọi vài món ăn và một chai rượu. Dù sao mục đích chủ yếu của anh chính là tìm tạm một chỗ chờ Sư huynh và La Văn Thành.  

Advertisement

“Tiên sinh, tổng cộng 52 vạn, cần phải thanh toán trước ạ.” Phục vụ nói.  

“Thanh toán trước? Trước nay chẳng phải luôn ăn xong mới trả tiền à? Không lẽ các cô sợ tôi trả không nổi tiền?” Lâm Mộc nói.  

“Tiên sinh, hiện nay các khách sạn đều làm vậy, không phải cố tình nhắm vào mình anh đâu ạ, anh có thể đến các khách sạn khác hỏi thử tình hình.” Người phục vụ nói.  

“Được, quẹt thẻ đi, mật khẩu là sáu số một.” Lâm Mộc dứt khoát đưa một tấm thẻ cho Người phục vụ.  

Trước những đổi thay này, Lâm Mộc chỉ cảm thấy như vừa xuyên không tới trái đất.  

“Được thưa tiên sinh!” Người phục vụ mỉm cười nhận thẻ, sau đó lui ra khỏi phòng bao.  

“Quả nhiên rất nhiều thứ đã thay đổi từ khi đại nạn bạo phát!” Lâm Mộc cảm khái.  

Chừng ba phút sau, Người phục vụ quay lại phòng bao.  

“Cái đó.... tiên sinh..” Cô ta lắp ba lắp bắp.  

“Sao thế? Thẻ không có tiền à?” Lâm Mộc ngẩng đầu hỏi.  

“Không phải thưa tiên sinh, một nhóm khách khác bất ngờ tới khách sạn, trưa hôm nay, anh là vị khách cuối cùng mà khách sạn chúng tôi tiếp đãi trong danh sách những vị khách không có hẹn trước! ” Người phục vụ nói.  

“Khi trước cô đã nói với tôi vấn đề này rồi, sao thế?” Lâm Mộc hỏi.  

“Bây giờ một nhóm khách khác bất ngờ tới, họ  muốn dùng phòng bao của anh, anh xem có thể nhường vị trí cuối cùng này cho họ không?” Người phục vụ nói.  

Lâm Mộc lắc đầu cười: “Làm thế không hay lắm nhỉ? Tôi tới trước mà!”   

“Cái này...” Người phục vụ bị làm khó.  

“Tôi biết cô bị khách hàng gây khó dễ, ai muốn phòng bao và vị trí cuối cùng này thì kêu tới gặp tôi.” Lâm Mộc dựa vào ghế nói.  

Người phục vụ chỉ là một cô gái trẻ, Lâm Mộc cũng không muốn bắt bẻ cô ta.  

Lâm Mộc vừa dứt lời, một Người đàn ông trung niên mặc vest dẫn theo vài người tiến vào.  

Hiển nhiên họ chính là nhóm khách muốn anh nhường phòng bao, ban nãy họ chờ sẵn ở cửa.  

“Vị tiên sinh này nể mặt tôi chút được không, nhường lại phòng bao này cho tôi, hôm nay tôi cần tiếp đãi một người khách quý.” Người đàn ông trung niên vừa nói vừa bước tới trước mặt Lâm Mộc, giọng điệu khá khách sáo.  

“Xin lỗi, ông tiếp đãi khách quý chẳng liên quan gì tới tôi.” Lâm Mộc bình tĩnh dựa vào ghế.  

Một tên cấp dưới có thân hình vạm vỡ đứng sau Người đàn ông trung niên lập tức bước lên quát vào mặt Lâm Mộc: “Thằng nhóc, đừng có không biết tốt xấu chứ, mày biết ông chủ của tụi tao có thân phận gì không hả?”   

“Tôi chẳng hứng thú gì với thân phận của ông chủ anh, phiền các người rời khỏi phòng bao, nơi này thuộc về tôi!” Nét mặt anh vẫn phẳng lặng như nước.