*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trận chiến trong nháy mắt bùng nổ.  

Mọi người đều đã trải qua khá nhiều trận chiến, kinh nghiệm chiến đấu cũng rất phong phú.  

Advertisement

Thẩm Trạch Thiên đang ở Kết Đan Cảnh, còn La Văn Thành và Lâm Mộc đều ở đỉnh phong Linh Phách Cảnh.  

Đội hình như vậy, có thể nói là rất mạnh mẽ!  

Advertisement

Ba người bọn họ, nói là chiến đấu nhưng thực ra là thế trận hoàn toàn áp đảo về một phía.  

Ngay cả khi những con thú đột biến này có lợi thế về số lượng nhưng cũng chẳng thể gây ra được nguy hiểm gì.  

Nửa giờ sau.  

Thị trấn lại chìm trong im lặng.  

Ba người Lâm Mộc cùng nhau bước ra khỏi thị trấn, trong tay vẫn còn cầm chiến đao.  

Máu tươi chảy dọc theo chiến đao, áo choàng của ba người cũng dính máu của rất nhiều con thú biến dị.   

Mặt trời chiếu rọi vào ba người họ, trông vô cùng chói mắt.  

Trở lại xe, sư huynh lái xe đến điểm dừng tiếp theo, nơi đến là một thị trấn nhỏ cách đây khoảng 30km.  

...  

Dưới sự lãnh đạo của sư huynh, ba người bọn họ liên tiếp dọn dẹp sạch sẽ mấy cái thị trấn nhỏ.  

Đến tối.  

Trong một thị trấn nhỏ.  

Thị trấn nhỏ này vừa được ba người Lâm Mộc dọn dẹp xong.  

Sau khi ba người thu dọn xong cuộc chiến, bọn họ không rời khỏi thị trấn nhỏ mà là chọn một nơi thoáng đãng để ngồi xuống.  

"Chiến đấu một ngày rồi, tối nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi qua đêm ở thị trấn này để điều chỉnh tốt trạng thái, điểm dừng chân tiếp theo của ngày mai sẽ là một huyện nhỏ, có lẽ sẽ mất khá nhiều thời gian chiến đấu." Thẩm Trạch Thiên nói.  

Lâm Mộc và La Văn Thành gật gật đầu, sau đó ngồi trên mặt đất, sau lưng là một chiếc xe ô tô đã hư hỏng nặng, anh dựa người vào xe.  

Thẩm Trạch Thiên nhóm lửa, sau đó lấy ra một cái xác của con lợn rừng đột biến và nướng nó trên lửa.  

“Tôi sẽ chuẩn bị rượu!” La Văn Thành lấy ra một chai rượu và vài chiếc ly sạch.  

“Còn mang theo cả rượu sao?” Lâm Mộc hai mắt sáng lên.  

“Lâm Mộc, dọn dẹp dị nhân bên ngoài rất nhàm chán, chúng ta phải tự tìm vui vẻ