Sau khi thanh bảo kiếm xuất hiện, Vũ đạo trưởng quát lên một tiếng như sấm dậy:
“Huyền Nguyệt Kiếm trảm!”
Thanh kiếm này là do nội lực ngưng tụ tạo thành, nó hướng về phía Lâm Mộc liên tục chém những nhát bén nhọn.

“Lưu Quang Quyết!”
Lâm Mộc thấy vậy nhanh chóng giơ hai ngón tay lên hô lớn, lập tức xung quanh xuất hiện hàng trăm luồng ánh sáng, chúng cực kì chói mắt!
“Ngưng!”
Hơn một trăm luồng ánh sáng ngưng tụ lại thành một thể nhanh chóng phản công, đập vào thanh kiếm sáng chói kia!
Bùm!
Hai đòn tấn công liên tục va chạm tạo ra sự chấn động mãnh liệt cho vạn vật xung quanh.

Chúng chuyển động dữ dội như muốn khô máu với nhau, cuối cùng hai đòn tấn công ánh sáng này nhanh chóng suy yếu.

Không gian xung quanh rung chuyển mãnh liệt, thanh bảo kiếm của Vũ đạo trưởng nổ tung, sức mạnh của vụ nổ tạo ra một trận cuồng phong quét mạnh qua sân đấu.

Lưu Quang Quyết của Lâm Mộc sau khi đánh tan tành đòn tấn công của đối phương thì năng lượng cũng tiêu hao cạn kiệt, nhanh chóng tan biến.

“Thật là một vụ va chạm khủng khiếp!”
Các đệ tử bên trong sân chứng kiến đợt giao thủ vừa rồi thì sợ hãi thốt lên rồi chắt lưỡi một tiếng.

Cho dù là những đệ tử ở đạo quán Kim Trì thời gian dài cũng chưa từng thấy qua trận chiến đỉnh cao như vậy.

“Sao có thể như vậy!”
Con ngươi của Vũ đạo trưởng trừng lớn, trong lòng tràn ngập chấn động.

Sau khi bước vào Linh Ý Cảnh, ông ta chuyên tâm tu luyện vất vả bao nhiêu năm, dồn hết tâm huyết mới tạo ra được chiêu thức Huyền Nguyệt Kiếm!
Vũ đạo trưởng cực kì tự tin với chiêu thức này, vậy mà hôm nay chỉ với một chiêu của Lâm Mộc, tâm huyết nhiều năm của ông đã bị đánh bại sao?

“Cao thủ đệ nhất Giang Nam? Tôi thấy cũng chỉ là hư danh thôi, một kẻ không tên không tuổi như tôi chỉ cần một chiêu đã có thể đập tan đòn tấn công của ông rồi!” – Lâm Mộc chậm rãi nói.

Nội lực của Vũ đạo trưởng so với Lâm Mộc quả thật mạnh hơn một chút nhưng Lâm Mộc dựa vào chiêu Lưu Quang Quyết đã chiếm ưu thế hơn trong đợt giao tranh vừa rồi.

“Cậu…” – Vũ đạo trưởng cứng họng.

“Vũ đạo trưởng, ông còn chiêu gì nữa thì mau tung ra hết đi.” – Lâm Mộc nói.

“Nhóc con, cậu chỉ mới chiếm ưu thế hơn một chút thôi, lợi thế nhỏ nhoi này cũng không giúp cậu chiến thắng hoàn toàn trận đấu này! Hôm nay, thắng – thua vẫn chưa phân định đâu!” – Giọng nói của Vũ đạo trưởng lạnh như băng.

Tất nhiên Lâm Mộc hiểu rõ điều này, Lưu Quang Quyết của anh chỉ mới ở cấp độ đầu tiên, mặc dù nó giúp anh chiếm được chút ưu thế ở lần giao tranh vừa rồi nhưng vẫn chưa đủ để anh chiếm được thế thượng phong, càng không thể làm bị thương Vũ đạo trưởng.

Có thể thấy sau khi đập tan đòn tấn công của đối thủ, Lưu Quang Quyết của Lâm Mộc cũng tan biến.

Tuy nhiên, Lâm Mộc vẫn còn át chủ bài của mình, chỉ cần anh kích hoạt Chí Tôn Tích thì sẽ dễ dàng đánh bại
Vũ đạo trưởng, đây là lý do mà Lâm Mộc dám tới tận sào huyệt của ông ta để khiêu chiến!
Dù vậy, Lâm Mộc không muốn thi triển nó trừ khi đó là tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nguy hiểm đến tính mạng thì anh mới đụng đến.

Lâm Mộc cho rằng chỉ cần anh có thể thi triển được Lưu Quang Quyết cấp hai thì đã đủ để thắng trận đấu này.

Anh muốn thử sức một lần.

Nếu không thành công thì kích hoạt Chí Tôn Tích cũng không muộn.

Hôm nay, bằng mọi giá Lâm Mộc phải đánh bại Vũ đạo trưởng, chỉ có cách này mới có thể bẻ gãy được một cành cây đắc lực của Tôn gia!
… Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.


Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Vũ đạo trưởng thấy Lâm Mộc không xuất chiêu mà chỉ nhắm mắt lại, trong lòng ông ta nhất thời cảm thấy bất an.

“Cậu đang muốn chơi chiêu gì với tôi hả?”
Vũ đạo trưởng phát động chiêu thức, nội lực của ông ta điên cuồng chuyển động, một lần nữa ngưng tụ lại tạo ra một thanh bảo kiếm.

Ông ta không nóng vội tung chiêu ngay lập tức mà chuyên tâm dồn thật nhiều nội lực vào thanh kiếm khiến nó sáng chói mắt hơn, uy lực tất nhiên cũng mạnh hơn khi nãy rất nhiều!
“Hãy xem đây!”
Khi cảm thấy uy lực của đòn tấn công đã đủ, thanh kiếm sáng rực kia liền lao tới chỗ Lâm Mộc đang đứng, chém ra những nhát kiếm cực kì mạnh và sắc bén.

Hai mắt Lâm Mộc mở ra.

“Lưu Quang Quyết cấp hai, kích hoạt!”
Hai ngón tay Lâm Mộc nhanh chóng thi triển, động tác giống như đang khảy đàn dương cầm.

Ánh sáng ngưng tụ đột nhiên lại tan vỡ.

Toang rồi!
Thi triển thất bại, thanh kiếm ánh sáng của Vũ đạo trưởng cũng đã tiến tới sát vị trí Lâm Mộc đang đứng.

Lâm Mộc không kịp thi triển Lưu Quang Quyết cấp một chỉ có thể vội vã ngưng tụ nội lực, đánh một quyền về
phía thanh kiếm kia.

Bùm!

Đòn đánh của Lâm Mộc chạm vào phần trên của thanh kiếm nhưng quá yếu, sức mạnh ẩn chứa trong thanh
kiếm vẫn còn rất nhiều, đầy uy lực lao tới chỗ Lâm Mộc như vũ bão.

Sắc mặt Lâm Mộc biến đổi, trong nháy mắt anh bị đánh thụt lùi về phía sau, mỗi khi anh lùi một bước thì đều khiến mặt đất rung chuyển từ đó có thể thấy, chiêu này Vũ đạo trưởng mạnh khủng khiếp đến mức nào.

“Ha, ha,…đẹp!”
Vốn các đệ tử của đạo quán Kim Trì có chút căng thẳng nhưng sau khi thấy sự phụ ra tay bọn họ thật sự rất hưng phấn, ngưỡng mộ khen hay.

Trên mặt Vũ đạo trưởng cũng lộ ra một nụ cười tự tin.

“Nhóc à, dù sao cậu vẫn còn quá trẻ, muốn khiêu chiến với tôi thì vẫn chưa đủ trình đâu!” – Vũ đạo trưởng ngạo nghễ nói.

“Phải không? Tôi thì lại không nghĩ như vậy!”
Sau khi ổn định lại cơ thể, khóe miệng Lâm Mộc nở một nụ cười.

“Lưu Quang Quyết cấp hai, thi triển!”
Lâm Mộc lần nữa tập trung nội lực, hai ngón tay như đang gảy đàn chuyển động thật nhanh.

Bùm bùm bùm!
Nội lực hội tụ thành những luồng ánh sáng nhỏ như sợi tơ, sau đó những luồng ánh sáng này đột nhiên trở nên
bén nhọn như những mũi tên, chúng hướng về phía Vũ đạo trưởng mà trút xuống một cách điên cuồng.

Số lượng của những sợi tơ ánh sáng này ít nhất phải lên đến năm trăm sợi!
Lần trước khi nghiên cứu về Lưu Quang Quyết, Lâm Mộc đã thức cả đêm để học cách ngưng tụ Lưu Quang
Quyết cấp một!
Trong cùng một khoảng thời gian, so với cấp một thì cấp hai yêu cầu người thi triển phải tạo ra được nhiều luồng sáng hơn còn cách để tạo ra luồng sáng thì vẫn tương tự với cấp một.

Như vậy ở cấp hai, nếu Lâm Mộc muốn thi triển thành công thì trong một khoảng thời gian ngắn phải tạo ra thật
nhiều luồng ánh sáng hơn nữa, bên cạnh đó nội lực và kỹ thuật của người thi triển cũng yêu cầu cao hơn.

“Cái gì?”
Vũ đạo trưởng nhìn thấy một rừng mũi tên ánh sáng trút xuống, sắc mặt của ông ta trở nên tái mét.


“Huyền Nguyệt Kiếm trảm!”
Vũ đạo trưởng không dám khinh thường, nhanh chóng vận hết nội lực ra, giữa không trung lại lần nữa ngưng tụ, hiện lên một thanh kiếm.

Trong nháy mắt, thanh kiếm chém hết những mũi tên ánh sáng đang bay đến!
Từng mũi tên xông tới, cái trước bị chém gãy thì cái sau lại xông tới, liên tục bắn về phía thanh kiếm, thanh kiếm ánh sáng của Vũ đạo trưởng nhanh chóng suy yếu, cuối cùng tan vào khoảng không.

Kiếm thì tan biến nhưng những luồng ánh sáng như những mũi tên kia thì vẫn còn, tiếp tục hướng về Vũ đạo
trưởng, liên tục trút xuống như mưa.

“Tới nữa rồi! Tới nữa rồi!”
Vũ đạo trưởng nhanh chóng ngưng tụ nội lực của mình lại, lần này đến hai thanh kiếm lần lượt xuất hiện.

Đùng đùng! Đùng đùng!
Sức mạnh của những mũi tên ánh sáng quá dữ dội, hai thanh kiếm mới được tạo ra đã nhanh chóng tan thành mây khói.

Chỉ còn khoảng hơn hai trăm luồng ánh sáng, chúng đã tiến đến trước mặt Vũ đạo trưởng như một cơn bão chuẩn bị càn quét cơ thể ông ta.

Số lượng mũi tên ánh sáng quá nhiều khiến Vũ đạo trưởng khó lòng đối phó, trong tích tắc trước khi chúng đổ bộ, Vũ đạo trưởng vận hết những nội lực còn sót lại để tạo một lớp khiên phòng thủ.

Nhưng những mũi tên ánh sáng này cực kì sắc bén, chúng xuyên thủng tấm khiên phòng ngự, sau đó từng luồng sáng một trực tiếp đâm vào cơ thể của Vũ đạo trưởng.

Bị nhiều luồng ánh sáng xuyên qua như vậy, cơ thể Vũ đạo trưởng bị đánh bật ra ngoài, đụng vào lư hương phía sau khiến nó đổ nát.

Vũ đạo trưởng bị đập mạnh xuống đất, cả người ông ta xuất hiện vô số lỗ nhỏ, máu tươi trào ra.

Áo đạo sĩ trên người ông ta cũng trở nên rách rưới, nhuốm đẫm màu đỏ của máu, cả người cực kì chật vật.

“Vũ đạo trưởng, nên kết thúc rồi!”
Lâm Mộc dậm chân, nhảy lên năm sáu thước so với mặt đất rồi hạ xuống một quả đấm đầy nội lực hướng về phía Vũ đạo trưởng hung hăng ra đòn!.