Lão Trần nói ra điểm này, chứng tỏ ông cụ vẫn luôn theo dõi diễn tiến bên Ninh Đô.

“Lão Trần quá khen rồi, bây giờ cháu đã loại bỏ được hai thế lực chống lưng của nhà họ Tôn, chốc nữa cháu sẽ đến thẳng Viên trang của chúng để chấm dứt chuyện này.” Lâm Mộc nói.

“Lâm Mộc, ông gọi điện để dặn dò cháu, nếu cháu đã lựa chọn ra tay với nhà họ Tôn, nếu cháu đã chiếm được thế thượng phong, vậy thì cháu không được để lại cho chúng bất cứ cơ hội nào, đã làm thì phải làm cho trót, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.

Đây không phải lúc thể hiện lòng nhân từ của bậc nữ nhi, bằng không ắt sẽ lưu lại mầm họa.” Lão Trần nói.

“Cảm ơn Lão Trần đã gọi điện nhắc nhở cháu, cháu nhớ kỹ những lời này rồi.” Lâm Mộc đáp.

“Cháu tiến hành kế hoạch đi, ông không làm phiền cháu nữa, khi nào cháu về Kim Châu thì tới nhà họ Trần, ông mời cháu uống rượu.” Lão Trần nói.

Cúp điện thoại, Lâm Mộc lại nhìn Tôn Thượng Minh trước mặt.

“Nên đưa xác mày về nhà họ Tôn rồi!” Lâm Mộc cởi trói cho Tôn Thượng Minh rồi vác anh ta đi.

....!
Trang viên của nhà họ Tôn, phòng hội nghị.

“Rốt cuộc là sao? Sao Lão Từ lại dừng truy bắt kẻ bắt cóc?”
“Đúng đấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Các thành viên trong chi chính của nhà họ Tôn không thôi bình luận.

Bọn họ đương nhiên biết rõ thông tin Ninh Đô dẹp bỏ tất cả cuộc điều tra, đồng thời dừng truy lùng kẻ bắt cóc.

“Chú ba, rốt cuộc có chuyện gì vậy, chú liên lạc với Lão Từ chưa?” Tôn Trình hỏi.


“Không rõ có chuyện gì, Lão Từ đã block số điện thoại của chú, giờ chú không thể liên lạc với ông cụ.” Vẻ mặt Tôn Viên Ba vô cùng nặng nề.

“Gì cơ? Block? Không liên lạc được?”
“Sao lại thế chứ!”
“Lẽ nào Lão Từ muốn phủi sạch quan hệ với nhà họ Tôn chúng ta ư? ” Đám người nhà họ Tôn nghe xong tin tức này, ai nấy mặt mày biến sắc.

Chuyện này quá kỳ lạ rồi nha!
“Trước khi làm rõ chuyện này, mọi người đừng đoán bừa, trước giờ Lão Từ và ông cụ Tôn luôn có quan hệ thân thiết, tôi đã gọi điện thông báo cho ông cụ rồi, ông cụ đang thử liên lạc với Lão Từ, chỉ cần có tin tức, ông cụ sẽ gọi ngay cho tôi.” Tôn Viên Ba nói với đám người.

Đám người nhà họ Tôn nghe vậy mới thôi đoán già đoán non.

“Bên Lão Từ không còn giúp chúng ta tìm người nữa, vậy thì bên nhà họ Tôn càng phải điều động toàn bộ lực lượng để tiến hành lùng bắt, ai tìm được tung tích của kẻ bắt cóc thì lập tức báo cho tôi, tôi sẽ nhanh chóng báo cho Vũ đạo trưởng tới giải quyết cậu ta!” Tôn Viên Ba nói.

“Được.” Đám người đáp.

“Được, mọi người giải tán đi, mỗi người điều động mọi khả năng của mình để tìm kiếm, ai tìm được tung tích kẻ bắt cóc trước, gia tộc nhất định sẽ trọng thưởng.” Tôn Viên Ba nói.

Rầm!
Ngay lúc này, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng động lớn.

“Chuyện gì thế?” Mọi người nhìn ra bên ngoài.

Đội trưởng đội bảo vệ của trang viên vội vàng chạy vào.

“Không xong rồi, có người xông vào trang viên! Anh ta....anh ta còn vác trên vai xác của đại thiếu gia!” Tên bảo vệ kinh hãi thét lên.

“Gì cơ!” Tất cả những người có mặt ở đây nghe xong lời này đều thay đổi sắc mặt.

Đại thiếu gia của nhà họ Tôn chết rồi ư?
Đây tuyệt nhiên là tin tức có tính bùng nổ mà!
Đối phương vác theo xác của Tôn Thượng Minh, chứng tỏ người này chính là kẻ bắt cóc.

“Đội bảo vệ các người làm cái gì để kiếm cơm hả? Nuôi cả trăm tên bảo vệ, phân phát cho bao vũ khí mà ăn hại thế sao? Lập tức đi ngăn kẻ đó cho tôi!” Tôn Viên Ba gầm lên với tên đội trưởng.

“Phó tổng Tôn Viên, thằng nhóc này dẫu dao chẻ súng bắn cũng chẳng hề hấn gì, hệt như thần thánh hạ phàm, chỉ phất tay một cái đã có thể đánh bay cả đám người chúng tôi...chúng tôi..

chặn không nổi anh ta.” Tên đội trưởng sợ hãi nói.

“Lợi hại thế ư?” Đám người trong gia tộc họ Tôn nghe vậy đều hoảng loạn không yên.

“Phòng họp thông với hầm an toàn, mọi người lập tức di chuyển tới đó rồi tính toán sau!” Tôn Viên Ba gào lên.

Sau đó Tôn Viên Ba tức thì chạy tới cuối phòng họp, mở cửa căn phòng an toàn bằng dấu vân tay.

Đám người nhà họ Tôn lao nhanh về phòng an toàn như chú chim sợ cành cây cong.


Sau khi vào phòng, đám người lập tức đóng cửa lại.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Phòng an toàn được xây dựng tại tầng trệt của phòng họp, cánh cửa của phòng an toàn được cất công nhập khẩu từ nước ngoài, giá cả đắt đỏ và vô cùng kiên cố.

Mục đích khi xây dựng căn phòng này chính là, đề phòng nguy hiểm đột nhiên phát sinh và đảm bảo nơi trú ẩn.

Vậy nên đám người của nhà họ Tôn đều thở phào nhẹ nhõm sau khi bước vào phòng an toàn.

“Thằng khốn này rốt cuộc là ai thế? To gan lớn mật tới mức xông thẳng vào nhà họ Tôn!” Tôn Viên Ba cả giận nói.

“Chú ba, nghe nói kẻ bắt cóc có đạo pháp thâm hậu, bây giờ mất liên lạc với Lão Từ, chúng ta chỉ còn chỗ dựa duy nhất là Vũ đạo trưởng, nhanh chóng gọi ông ta đến giải vây!” Tôn Trình khẩn thiết nói.

Tôn Viên Ba gật đầu, sau đó gọi điện thoại.

Bọn họ ẩn náu trong phòng này rất an toàn, chỉ cần đợi Vũ đạo trưởng tới chi viện là có thể phá được cục diện nguy hiểm này.

Nhưng chuông mới reo vài hồi đã bị người ta cúp máy.

“Tắt máy rồi? Sao thế này?” Tôn Viên Ba mơ hồ cảm thấy không ổn.

Tôn Viên Ba cuống quýt gọi tiếp nhưng đối phương đã tắt nguồn.

Nhà họ Tôn còn ôm tâm lý ăn may khi cuộc gọi đầu tiên bị cắt đứt, nhưng bây giờ Vũ đạo trưởng đã tắt nguồn, rành rành là muốn cắt đứt liên lạc mà.

Tôn Viên Ba không cam lòng, gọi liên tiếp vài cuộc nữa nhưng đều vô dụng.

“Đáng chết! Sao lại như vậy chứ!” Tôn Viên Ba tức giận chửi rầm trời.


“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao chúng ta không thể liên lạc với cả Lão Từ và Vũ đạo trưởng thế?” Tôn Trình và đám người nhà họ Tôn bồn chồn không yên như kiến bò miệng chảo.

Giờ đây nhà họ Tôn gặp nạn, hai thế lực chống lưng là Lão Từ và Vũ đạo trưởng lại đồng loạt cắt liên lạc với họ? Họ không tài nào hiểu được nguyên do chuyện này!
“Lẽ nào tên bắt cóc giở trò?” Một người chợt nảy ra suy nghĩ này.

“Sao có thể chứ? Lão Từ là nhân vật tầm cỡ, Vũ đạo trưởng là cao thủ số 1 Giang Nam, tên bắt cóc lấy đâu ra bản lĩnh giải quyết êm xuôi hai người này?” Tôn Trình nói vẻ hung ác.

“Dù sao thì chúng ta vẫn được đảm bảo an toàn, nơi này chuẩn bị đủ thức ăn cho 3 tháng, có nguồn điện độc lập, thiết kế thông gió, và lắp đặt đủ thiết bị liên lạc.” Tôn Viên Ba nói.

Ông ta nói tiếp: “Dù không liên lạc được với Lão Từ và Vũ đạo trưởng, chúng ta vẫn có thể ở đây chờ đợi ông cụ nhà mình liên lạc với hai thế lực chống lưng kia, đồng thời nghĩ cách giải quyết.”
Đám người nhà họ Tôn rối rít gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Đây là nơi duy nhất cho bọn họ cảm giác yên lòng.

Ầm!
Ngay lúc này, cánh cửa lớn của căn phòng an toàn bỗng truyền tới một tiếng nổ rền vang.

“Chuyện gì thế? Lẽ nào...thằng nhóc kia đã phá tan cánh cửa?” Đám người kinh hãi, vội nhìn về phía cửa.

“Yên tâm, cửa lớn kiên cố như tường đồng vách sắt, cậu ta không đập vỡ được đâu!” Tôn Viên Ba trưng ra bản mặt tự tin.

Ông ta vừa dứt lời, cửa lớn lại ầm một tiếng đinh tai nhức óc.

Giữa cánh cửa đã xuất hiện một vết lõm lớn..