*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Mọi người đứng ngoài này đợi tôi một lát.”  

Lâm Mộc nói xong thì lập tức bước vòng phòng họp.  

Advertisement

“Lâm Mộc, cậu tới rồi đó à, ngồi đi.” Phó minh chủ Hồ có vẻ hơi tiều tụy.  

“Phó minh chủ Hồ, sắc mặt của ông không tốt lắm, có chuyện gì sao?” Lâm Mộc hỏi.  

Advertisement

“Bão dư luận lần này cậu cũng biết rồi đấy, bây giờ bên ngoài vô cùng mất bình tĩnh, tôi cũng đang sứt đầu mẻ trán đây. Chuyện càng ngày càng lớn, tôi đã căn dặn sáu Nghị trưởng của sáu thành phố an toàn lớn dốc toàn lực điều tra, thế nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa tìm ra manh mối đáng kể, cũng không tìm được phương hướng giải quyết hợp lý.” Phó minh chủ Hồ cảm thán.  

Nói xong, Phó minh chủ Hồ ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Mộc: “Đúng rồi, cậu nói có tình báo quan trọng cần báo cáo, là chuyện gì vậy?”   

“Phó minh chủ Hồ, là chuyện liên quan tới Quang Minh Hội, có liên quan tới bão dư luận lần này, tôi nghĩ rằng mình có lẽ đã tìm ra điểm đột phá rồi, mong là có thể giúp Phó minh chủ Hồ giảm bớt ưu sầu trong lòng.” Lâm Mộc nói.  

“Hửm?”  

Phó minh chủ Hồ lập tức ngồi thẳng dậy, tinh thần vo cùng tỉnh táo: “Lâm Mộc, cậu mau nói.”  

“Phó minh chủ Hồ, tôi nhờ một thành viên Liên minh ở thành phố Bình Phụng đi điều tra người cố ý tung tin đồn, ông ta ban đầu cũng không tra ra điều bất thường gì, vì vậy ông ta lại đi điều tra tư liệu của một số người phát tán tin đồn trong khu vực do mình quản lý, lúc này ông ấy tìm ra được điểm mấu chốt, ông ấy phát hiện ra rằng 90% trong số những người này có cùng một điểm chung, đó là đã từng nhận được tài trợ của Hội từ thiện Khâu Thị.”  

“Chủ của Hội từ thiện Khâu Thị này là người quen của tôi, trước đây tôi từng nghi ngờ bà ta, vì vậy tôi tìm đến tận cửa để đối chất.”  

Lâm Mộc bắt đầu thuật lại câu chuyện, kể lại hết những điều đã xảy ra trong phòng làm việc của Khâu Anh cho Phó minh chủ Hồ nghe.  

Bao gồm cả việc Khâu Anh thừa nhận mình là thành viên của Quang Minh Hội, sau đó liệt kê ra danh sách thành viên trong hội, Lâm Mộc đều kể hết.  

Phó minh chủ Hồ càng nghe càng hưng phấn.  

“Ha ha, tốt, vô cùng tốt!”  

Sau khi nghe Lâm Mộc kể lại, Phó minh chủ Hồ vui đến luôn mồm khen tốt.  

“Phó minh chủ Hồ, đây là danh sách. Mặt khác, đối thoại giữa tôi và Khâu Anh cũng được ghi âm lại, bản ghi âm này cũng là một phần chứng cứ, trong ghi âm Khâu Anh cũng thừa nhận Quang Minh Hội chính là kẻ đứng sau âm thầm thao túng làn sóng dư luận lần này, cố tình dắt mũi vô số người không rõ chân tướng.”  

Phó minh chủ Hồ vội vàng đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Mộc.  

“Lâm Mộc, tin tức này quả thật vô cùng trọng yếu.”  

“Những tin tình báo mà cậu cung cấp đã cs thể chứng minh Quang Minh Hội đang âm thầm thao túng dư luận, chúng ta có thể dùng những chứng cứ này để nói rõ chân tướng cho mọi người, để mọi người thấy được Quang Minh Hội đã thao túng làn sóng dư luận như thế nào, mê hoặc lòng người ra sao, đây chĩnh là cách để kết thúc cơn bão dư luận lần này!” Phó minh chủ Hồ vô cùng kích động.  

Cuối cùng cũng có biện pháp giải quyết tâm bệnh quấn lấy Phó minh chủ Hồ trong suốt khoảng thời gian này.  

Phải biết rằng, Phó minh chủ Hồ trước giờ luôn khá là chững chạc.  

Thế nhưng hiện giờ ông cụ vô cùng kích động.