*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hiện tại Lâm Mộc chỉ cần đợi Bồi Nguyên Đan được giao đến tận tay thôi.  

Có nó rồi thì có thể khiến cho thời gian Lâm Mộc bước vào Kết Đan Cảnh được rút ngắn trên diện rộng.  

Trong lúc chờ đợi Bồi Nguyên Đan, Lâm Mộc lấy điện thoại ra.  

Advertisement

“Chuyệ này vẫn nên nói với Uyển Nhi một tiếng.” Lâm Mộc cầm điện thoại nói thầm.  

Trong lòng Lâm Mộc có chút không yên.  

Advertisement

Dù sao hiện giờ anh bắt Khâu Anh, không biết sau khi biết chuyện thì Từ Uyển Nhi sẽ có biểu hiện gì.  

Có phải sẽ trách anh đã bắt giữ mẹ cô hay không.  

“Cho dù cô ấy trách mình thì mình cũng phải nói cho cô ấy biết.”  

Lâm Mộc hạ quyết tâm, anh gọi cho Trần Uyển Nhi.  

“Lâm Mộc, chịu gọi cho tôi rồi hả?” Trong điện thoại truyền tới giọng nói dễ nghe của Trần Uyển Nhi.  

“Trần Uyển Nhi, tôi có chuyện muốn…muốn nói cho cô biết.” Lâm Mộc nói.  

“Chuyện gì? Sao tự nhiên lại nghiêm túc thế?”  

Trần Uyển Nhị nghe ra trong giọng nói của Lâm Mộc có gì đó không ổn lắm.  

“Trần Uyển Nhi, sóng gió dư luận gần đây cô cũng biết phải không?”  Lâm Mộc hỏi.  

“Đương nhiên, chuyện này lớn như vậy sao tôi có thể không biết được cơ chứ? Gần đây tôi còn đang thảo luận với nhưng người khác về việc này đây, không biết Liên minh phải làm thế nào mới ổn.” Trần Uyển Nhi nói.  

“Chuyện này Liên minh đã xác định được là do Quang Minh Hội gây ra.” Lâm Mộc nghiêm túc nói.  

“Quang Minh Hội á? Trước đó tôi còn đang phỏng đoán rằng chuyện này rất có lợi đối với Quang Minh Hội, không biết có phải Quang Minh Hội đang âm thầm điều hướng dư luận hay không.” Trần Uyển Nhi nói.  

Cô tiếp tục, “Anh đột nhiên lại goi cho tôi, nói là có việc muốn nói, chẳng lẽ là chuyện nầy sao?”   

“Có liên quan với chuyện này, Trần Uyển Nhi, trải qua điều tra của tôi, mẹ cô là thành viên của Quang Minh Hội, sóng gió dư luận gần đây bà ấy cũng tham dự vào, tôi đã bắt người lại rồi.” Lâm Mộc nói.  

“Cái…cái gì?” Từ trong điện thoại truyền tới giọng nói khó tin của Trần Uyển Nhi.  

Sau đó hai đầu dây rơi vào yên lặng.  

Nội tâm Lâm Mộc cũng trở nên run rẩy.  

“Chứng cứ vô cùng xác thực, bà ấy cũng thừa nhận rồi.” Lâm Mộc nói.  

“Mẹ tôi bà ấy…sao bà ấy lại làm ra chuyệ hồ đồ thế này?” Giọng nói của Trần Uyển Nhi mang theo vài phần nức nở.  

“Trần Uyển Nhi, thật xin lỗi, chuyện này vô cùng trọng đại, tôi không có cách nào bao che cho bà ấy. Nếu cô muốn trách tôi thì cứ việc. Nếu cô muốn đánh muốn mắng thì tôi có thể qua đó, cô muốn thế nào thì làm thế đấy, chỉ càn cô có thể dễ chịu hơn một chút là được.” Lâm Mộc nghiêm túc nói.  

“Tôi…tôi không trách anh, chẳng qua trong chốc lát tôi khó có thể tiếp thu tin tức này mà thôi.” Giọng nói Trần Uyển Nhi vô cùng trầm thấp.  

Lâm Mộc có thể tưởng tượng được, Trần Uyển Nhi bên đầu dây bên kia hiện giờ nhất định là đang vô cùng đau lòng.  

Dù sao thì từ nhỏ cô đã không có cha, hiện giờ ngay đến cả mẹ cũng lầm đường lạc lối, đối với cô mà nói thì chuyện này chắc chắn là đả kích không nhỏ.  

“Lâm Mộc, Liên minh sẽ…sẽ xử tử mẹ tôi sao?” Trần Uyển Nhi cẩn thận hỏi.  

Trần Uyển Nhi đương nhiên hiểu rõ việc mẹ mình gây ra ác liệt đến nhường nào, cho dù bị xử tội chết cũng không có gì kỳ quái.  

“Điều này thì cô có thể yên tâm, bà ấy lựa