*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chẳng ngờ Nhan Bình ngày thường cao ngạo là thế mà hôm nay sợ đến bay màu trước mặt Thanh tra Lâm, coi như vứt hết mặt mũi xuống sông rồi!” Đám thành viên của Võ Quán đứng trên quảng trường không thôi thổn thức.  

Ban nãy họ được chứng kiến một vở kịch hay, cũng từ đây trở đi, chẳng ai dám ngấp nghé Trần Uyển Nhi nữa.  

Advertisement

Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi nhanh chóng đi qua quảng trường.  

Advertisement

“Tham kiến Thanh tra Lâm!” Các thành viên Liên Minh võ quán rối rít hành lễ.  

“Mọi người đứng dậy hết đi!” Lâm Mộc nói.  

Trần Uyển Nhi đưa Lâm Mộc đi thẳng tới phòng nghỉ của cô nàng.  

“Hai người kia vào kí túc xá thì hẳn là bám lấy nhau rất lâu đây!” Các thành viên ngưỡng mộ nhìn theo bóng lưng Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc.  

Trong phòng nghỉ.  

“Được rồi, ở đây không có người lạ nữa mà vẫn kéo tay tôi à, chiếm hời chưa đủ đúng không?” Trần Uyển Nhi vừa nói vừa đẩy tay Lâm Mộc ra.  

“Cô gái này, trước kia chính cô chủ động khoác tay tôi mà!” Lâm Mộc nghẹn họng.  

“Anh phải xác định rõ thân phận của mình chứ, anh chỉ là người công cụ giúp tôi đẩy đám vệ tinh theo đuổi thôi nha!” Uyển Nhi bụm miệng cười.  

Lâm Mộc nói: “Cô từ chối tất cả vệ tinh theo đuổi mình, lẽ nào muốn độc thân cả đời sao, Nhan Bình hồi nãy cũng anh tuấn lắm, cô không cân nhắc chút nào ư??”   

Trần Uyển Nhi không đồng tình nói: “Đẹp trai có mài ra ăn được không hả? Nếu biết thân phận Thanh tra viên của anh xong, anh ta vẫn giữ được khí thế hùng hổ ban đầu thì tôi đã nhìn anh ta bằng con mắt khác xưa rồi, thế nhưng Nhan Bình cũng giống bao người khác mà thôi, hễ gặp cường giả là dũng khí tiêu tan, chẳng qua ngày thường anh ta làm vua ở cái tổ bé bé này, đánh giá khó nghe một chút, anh ta là kiểu sợ kẻ mạnh nạt kẻ yếu!”  

Lâm Mộc ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Thế cô xác định ở vậy cả đời đi!”  

“Tôi đâu có vội, chuyện tình cảm thuận theo tự nhiên là tốt nhất mà!” Trần Uyển Nhi nói.  

Sau đó cô nàng ngồi xuống cạnh Lâm Mộc: “Lâm Mộc, ngày ở Thành phố Thân Giang, chính mẹ tôi là kẻ đầu sỏ mấy vụ hạ độc anh cùng gây nổ du thuyền phải không?” Nói tới đây, đôi mắt đẹp của Trần Uyển Nhi trở nên ảm đạm, ngữ khí cũng trầm hẳn.  

Lâm Mộc đặt tay lên vai cô nàng: “Uyển Nhi, đừng nhắc tới chuyện cũ nữa, mẹ của cô có thể  bỏ tối theo sáng đã là tốt rồi, liên minh cũng hiểu được nhiều vấn đề thông qua bà ấy mà.”   

“Cái tay anh đặt ở đâu thế hả, lại tranh thủ chiếm hời của tôi đó, xem xét anh từng bị hạ độc và trọng thương trong vụ nổ du thuyền, tôi để cho anh chiếm hời thêm lần này!” Nói rồi Trần Uyển Nhi dựa