Họ ngàn vạn lần không ngờ được, đoàn xe lại chạm trán với Thú biến dị cấp A trong khu vực này!  

Con Thú biến dị cấp A kia giải quyết xong Thanh tra viên xấu số thì lập tức nhào tới một Thanh tra viên bên cạnh.  

Advertisement

“Đáng chết!” Sài Thiệu hét lên, sau đó vung Cây giáo dài trong tay về phía Thú biến dị cấp A.  

Anh ta là đội trưởng, cũng là Nghị Trưởng Kết Đan Cảnh duy nhất trong Đoàn thám hiểm, ngoài anh ta ra, không ai có thể chống đỡ lại tình huống tấn công này!  

“Còn ngây ra đó làm gì? Nhanh chóng ra tay!” Lâm Mộc hét lên rồi vung Thất Tinh Đao chém về phía Thú biến dị.  

Advertisement

Dù sao Thú biến dị cấp A còn dẫn theo rất nhiều thuộc hạ.  

Các thành viên còn lại nghe tiếng quát của Lâm Mộc thì bỗng hoàn hồn, nhanh chóng ra tay.  

Trận chiến ác liệt lại bạo phát.  

Chỉ một chốc, Lâm Mộc đã phát hiện ra trong số thuộc hạ đi theo Thú biến dị cấp A kia còn có một Thú biến dị cấp B và một Thú biến dị câp B+.  

Sài Thiệu cũng đang giao chiến ác liệt với thủ lĩnh Thể biến dị.  

Tuy là Kết Đan Cảnh sơ kỳ, nhưng đương đầu với Thú biến dị cấp A hung mãnh, Sài Thiệu vẫn bị đánh cho chật vật, rơi vào thế hạ phong.  

“Làm sao bây giờ?” Các thành viên Đoàn thám hiểm vô cùng hoảng loạn.  

Bọn họ đều nhìn ra Sài Thiệu không phải đối thủ của Thú biến dị cấp A kia.  

Tuy Sài Thiệu có thể tạm thời chống đỡ lại sự tấn công của kẻ địch, nhưng thời gian dài ắt bị nó đánh bại.  

Một khi Sài Thiệu thất bại, ai có thể chống đỡ lại con Thú biến dị cấp A đây? Đến khi đó, ai cũng phải chết trong tay nó thôi!  

Hơn nữa, bọn họ đang ở khu vực xa xôi hẻo lánh, nào có viện binh tới trợ giúp.  

“Sài nghị trưởng, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Một thành viên hét lên hỏi.  

“Đáng chết đáng chết đáng chết!” Sài Thiệu rơi vào thế hạ phong liên tục chửi mắng.  

Tình huống này anh ta biết làm thế nào? Anh ta cũng lực bất tòng tâm chứ sao.  

Trầm tư giây lát, Sài Thiệu hét lên: “Mọi người chạy đi theo các hướng khác nhau! Tôi ở lại chặn đường Thú biến dị cấp A này!”  

“Vậy người thì sao Sài nghị trưởng?” Lâm Mộc vừa chém giết bọn thuộc hạ Thú biến dị vừa hét lên hỏi.  

“Đợi mọi người chạy hết rồi tôi sẽ nghĩ cách tháo chạy, chắc vẫn có cơ hội!” Sài Thiệu đáp.  

Liễu Vô Song hét lớn: “Hết cách rồi, chỉ đành làm vậy thôi, mọi người nhanh chóng tháo chạy theo các hướng khác nhau, tránh bỏ mạng hết ở nơi này, chạy được người nào hay người đó!”   

Lâm Mộc nghiến răng nói: “Dù chỉ là Đoàn thám hiểm tạm thời cũng không thể bỏ mặc Sài nghị trưởng một mình chống đỡ được, gặp nguy hiểm chúng ta cùng kề vai chiến đấu!”   

Lâm Mộc giết thêm một con Thú biến dị rồi xông về phía Sài Thiệu.  

Liễu Vô Song nói: “Lâm Mộc cậu đừng có ra vẻ ở đây, ai không muốn kề vai chiến đấu hả? Nhưng nếu không chạy thì phải bỏ mạng vô ích à?”  Liễu Vô Song nói.  

Lâm Mộc ngó lơ anh ta, chỉ nhanh chóng lao về phía Thú biến dị cấp A.  

“Sài nghị trưởng, tôi liên thủ với người đối phó Thú biến dị cấp A, chắc vẫn có cơ hội đánh bại nó!” Lâm Mộc gào lên.