*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có điều nhìn vào diện tích của Di tích Tak, có thể đoán được, môn phái này từng rất cường đại và huy hoàng.  

Advertisement

“Tiếc thay, dù huy hoàng một thời vẫn không thể vĩnh hằng, cuối cùng cũng bị chôn vùi trong dòng chảy lịch sử bất tận!” Lâm Mộc cảm khái.  

Advertisement

Đặt chân vào trong di tích, Lâm Mộc dừng lại quan sát một tòa kiến trúc bị phá vỡ.  

“Nhìn những dấu vết để lại thì đống hoang tàn đổ nát này hẳn là có lịch sử rất lâu đời, ít nhất cũng vài ngàn năm, thậm chí còn xa xôi hơn” Lâm Mộc lẩm bẩm.  

Môi trường nơi sa mạc vô cùng khốc liệt, những tòa kiến trúc có thể trải qua thời gian dài dường ấy, hơn nữa còn lưu lại đống đổ nát trong sa mạc thì chắc chắn thuở ban đầu nó phải kiên cố như thành đồng.  

Lâm Mộc đi lại như con thoi trong khu di tích, nghiêm túc quan sát hoàn cảnh xung quanh.  

Nơi anh đang dạo quanh này có lẽ là nơi sinh sống của các thành viên trong môn phái trước đây, anh chọn đến một số ngôi nhà dột nát và không có mái để thử khám phá.  

Tường của những ngôi nhà này đã sụp đổ rất nhiều, Lâm Mộc mãi không phát hiện ra điều gì đặc biệt.  

“Những nơi này đều là khu vực dễ khám phá nhất. Có lẽ liên minh đều thám hiểm rồi, thôi, dứt khoát tới quảng trường được đánh dấu trên bản đồ xem sao.” Lâm Mộc rời khỏi một căn nhà đổ nát.  

Quảng trường mà anh nhắc tới chính là địa điểm đặc biệt trên bản đồ.  

Anh sải bước nhanh chóng tới quảng trường.  

“Có lẽ nơi này là quảng trường của môn phái trước kia, diện tích cũng đủ lớn đấy!” Lâm Mộc ngước nhìn quảng trường trước mặt cảm  khái.  

Cả quảng trường này rộng bằng năm, sáu sân bóng đá tiêu chuẩn cộng lại.  

Phóng tầm mắt ra xa, chính giữa quảng trường