“Trần Uyển Nhi, Lâm Mộc.”  

Trong lúc hai người đang nói chuyện, phía xa xa vang lên một giọng nói.  

Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn lên, Sài Thiệu đang đi tới.  

Advertisement

“Đạo sư.”  

Sau khi Trần Uyển Nhi nhìn thấy Sài Thiệu, cô lập tức đứng dậy chào hỏi.  

“Ngồi đi, không cần khách sáo như vậy.” Sài Thiệu khoát tay với Trần Uyển Nhi.  

Advertisement

Sau đó anh ta nhìn về phía Lâm Mộc, nói: “Lâm Mộc, chúc mừng cậu bước vào Kết Đan Cảnh, tấn chức nghị trưởng.”  

“Sài nghị trưởng khách sáo rồi.” Lâm Mộc trả lời.  

“Tôi nghe Uyển Nhi nói cậu là sư huynh của em ấy, thấy hai người trò chuyện vui vẻ như vậy, xem ra quan hệ giữa hai huynh muội rất tốt.” Sài nghị trưởng cười nói.  

“Cũng tạm.” Lâm Mộc đáp.  

“Lâm Mộc, lần trước tôi đã nói với cậu, nếu như tôi vẫn còn ở Linh Phách Cảnh đỉnh phong, tôi rất mong chờ xem giữa hai người chúng ta ai có thể trùng kích vị trí đầu Bảng Chiến Thần, hiện giờ cậu đã là Kết Đan Cảnh sơ kỳ, chúng ta vừa khéo đứng cùng một cảnh giới, tôi rất chờ mong có thể luận bàn với cậu một chút.” Sài Thiệu nói.  

“Nếu có thời gian, đương nhiên là có thể.” Lâm Mộc mỉm cười nói.  

Lâm Mộc biết, Sài Thiệu này cũng là một người si mê tu luyện, anh ta khát khao gặp được đối thủ xứng tầm.  

Liễu Vô Song còn chưa có tư cách này, nhưng Lâm Mộc có.  

“Vậy thì chờ sau khi kết thúc cuộc thi khảo nghiệm nghị trưởng, chúng ta tìm cơ hội luận bàn một chút. Hiện giờ cậu mới bước chân vào cảnh giới Kết Đan Cảnh sơ kỳ, cần một chút thời gian để củng cố và tăng cường tu vi, như vậy thì luận bàn mới công bằng.” Sài Thiệu nói.  

“Được.” Lâm Mộc sảng khoái đồng ý.  

“Vậy hai người trò chuyện tiếp đi, tôi đi trước.” Dứt lời, Sài Thiệu lập tưc chào tạm biệt rồi rời đi.  

Sau khi Sài Thiệu rời đi.  

“Được rồi Trần Uyển Nhi, tôi còn một việc nữa muốn nói với cô, hiện giờ mẹ cô đang ở Tổng bộ Liên minh, nếu cô đã tới đây, vậy thì có muốn đi thăm bà ấy một lát không?” Lâm Mộc hỏi.  

Hiện giờ Liên minh gần như là đang giam lỏng Khâu Anh.  

Đương nhiên, đây cũng cos thể coi như là một dạng bảo vệ.  

Dù sao nếu thả Khâu Anh rời đi, bà ta rất có thể sẽ bị Quang Minh Hội trả thù.  

“Không muốn! Lâm Mộc, anh cũng đừng nhắc tới chuyện này nữa.” Trần Uyển Nhi lộ vẻ mất hứng.  

“Cô suy xét một chút, bà ấy đã chọn cách nói ra tất cả, đồng thời sẵn lòng trợ giúp Liên minh, cũng coi như là biết hối cải rồi, hơn hết trong lòng bà ấy luôn luôn có cô.” Lâm mộc nói.  

“Lâm Mộc, nếu anh con tiếp tục nhắc chuyện này với tôi, vậy thì tôi sẽ tức giận đấy.” Trần Uyển Nhi cau mày.  

“Được được được, tôi không nhắc tới nữa, chúng ta nói những chuyện khác.” Lâm Mộc chỉ có thể tạm dừng không nhắc tới chuyện này nữa.  

Sau một hồi ngồi trò chuyện dưới tán cây, Lâm Mộc dẫn Trần Uyển Nhi tới thăm nơi ở của anh.