Nói tóm lại, sau khi bước vào Kết Đan Cảnh, Lâm Mộc vẫn còn rất nhiều không gian để phát triển.  

Đang lúc Lâm Mộc định bắt đầu tu luyện trong đình viện, Sài Thiệu từ bên ngoài đi tới.  

“Sài nghị trưởng, sao anh lại tới đây?” Lâm Mộc hơi ngoài ý muốn.  

Advertisement

Dù sao khi nãy hai người vừa mới gặp nhau, còn tán gẫu một lúc.  

“Lâm Mộc, tôi đến để chúc mừng cậu tấn chức nghị trưởng, thuận tiện trò chuyện với cậu mấy chuyện riêng.” Sài Thiệu cười nói.  

Advertisement

“Hửm? Có chuyện gì?” Lâm Mặc nghi hoặc nhìn Sài Thiệu.  

Hai người vừa gặp nhau khi nãy, có chuyện gì sao không nói luôn mà còn phải đích thân tới đây. Lâm Mộc quả thật rất khó hiểu.  

Sài Thiệu đi tới trước mặt Lâm Mộc.  

“Lâm Mộc, tôi hỏi cậu chuyện này, cậu phải thành thật trả lời tôi.” Sài Thiệu nói.  

“Sài nghị trưởng, anh hỏi đi.” Lâm Mộc mỉm cười.  

“Tôi nghe bên ngoài nghị luận, cậu và Trần Uyển Nhi rất thân mật, thoạt nhìn giống như người yêu của nhau vậy, hai người là người yêu của nhau sao? Đang yêu đương à?” Sài Thiệu hỏi.  

Nghe Sài Thiệu hỏi vậy, Lâm Mộc vô cùng kinh ngạc.  

“Tôi và Trần Uyển Nhi không phải người yêu, Sài nghị trưởng, sao đột nhiên anh lại hỏi cái này? Anh không giống người thích ngồi lên đôi mách.” Lâm Mộc nói.  

Sài Thiệu không trả lời ngay mà tiếp tục xác nhận hỏi: “Hai người thật sự không phải người yêu của nhau?”   

“Thật.” Lâm Mộc gật đầu.  

“Ha ha.”  

Sài Thiệu nghe vậy thì lập tức cười rạng rỡ.  

Sau đó anh ta nhìn Lâm Mộc, vừa cười vừa nói: “Lâm mộc, tôi nói thật với cậu, tôi thích Trần Uyển Nhi, Sài Thiệu tôi sống nhiều năm như vậy chưa từng rung động với bất cứ người con gái nào, trước đến giờ chỉ một lòng tu luyện, nhưng kể từ lần đầu tiên gặp Uyển Nhi tôi đã không cách nài kiềm lòng được.”   

“Nếu cậu và cô ấy đã không phải là người yêu, vậy tôi cũng yên lòng rồi.”   

Sau khi Lâm Mộc nghe vậy thì ngây ra.  

Giờ khắc này Lâm Mộc mới hiểu được tại sao ban nãy Sài Thiệu lại hỏi những vấn đề kia, sao lại phải đến tận đây tìm mình.  

“Lâm Mộc, cậu sao vậy?” Sài Thiệu huơ huơ tay trước mặt Lâm Mộc.  

“À, không sao.” Lâm Mộc hồi thần.  

“Lâm Mộc, lúc trước chúng ta từng kề vai chiến đấu, cũng coi như là bạn bè, nếu cậu và Trần Uyển Nhi là sư huynh muội, vậy cậu nhất định rất hiểu cô ấy, ậu pahir giúp tôi đấy nhé, coi như Sài Thiệu này nợ cậu một ân tình.” Sài Thiệu vừa cười vừa nói.