Sáng hôm sau Hướng San tỉnh dậy, trên người vẫn mặc nguyên bộ đồ ngày hôm qua, chỉ thấy ở đầu giường là một chậu nước cùng một chiếc khăn mặt sạch sẽ vắt ở đó!
Đầu đau như búa bổ, mà kí ức cũng chỉ dừng lại ở đoạn cô đang cùng Giang Dã uống rượu giải sầu ở bar thôi, vậy mà giờ đã trở về rồi? Là Giang Dã đưa cô về sao?
Hướng San đi tắm rửa vệ sinh cá nhân sạch sẽ, mang theo tâm trạng ngờ vực đi xuống lầu, chỉ thấy căn nhà vắng hoe, đến đồ ăn sáng cũng đã chuẩn bị sẵn!
Nhìn kiểu dáng bày biện tỉ mỉ tới mức độ này, Hướng San liền biết ngay là Lục Cảnh Quân đã làm chúng!
Chú Lục hình như không có nhà!
Ăn sáng xong thì cũng đã đến giờ đến trường!
Thấy bác Hứa đã đợi cô sẵn ở ngoài, cô liền nhanh nhẹn thu xếp qua đó:
- Chào buối sáng bác Hứa!
- Ừ, San San xong chưa? Bác chở cháu đến trường.

- Vâng ạ!
Trên xe bác Hứa mở nhạc cho cô nghe, Hướng San nghĩ nghĩ một hồi, không nhịn được hỏi:
- Bác Hứa, bác có biết sáng nay khi nào thì chú Lục đi làm không á?
- Lúc bác tới là cậu Lục đã chuẩn bị đi làm rồi, khoảng 5 rưỡi thì phải.

Hướng San nghe vậy gật gật đầu!
Có nghĩa là hôm qua chú Lục có về nhà!
Hình như là không biết chuyện cô đi bar đâu, chú ấy mà biết thì sáng nay chắc cô sẽ bị mắng to đầu mất.

Chắc Giang Dã đã bí mật đưa cô trở về!
Sau khi tạm biệt bác Hứa, Hướng San chậm chạp đeo balo vào lớp, cúi đầu ngẫm nghĩ!
Hết buổi học hôm nay, cô sẽ lại phải trở về!

Hướng San có chút muốn tránh mặt người kia, có cách nào không nhỉ?
Đang mải nghĩ, cô liền đâm sầm vào một người, ngẩng đầu liền thấy trước mặt là ánh mắt sáng quắc đầy sự đánh giá của Giang Dã, cậu ta hừ lạnh một tiếng:
- Vẫn còn xỉn à?
Hướng San ngơ ngác a lên một tiếng, sau đó giống như hiểu ý mà cười hì hì, kiễng chân vỗ vỗ vai cậu:
- Giang Dã, hôm qua mày làm tốt lắm!
Giang Dã nghe đến đây liền nhíu mày:
- Nhảm cái gì! mà không quan trọng, nói tao nghe, hôm qua Lục Cảnh Quân có làm gì mày không?
Hướng San khó hiểu, làm gì là làm gì?
- Hôm qua mày đưa tao về nhà đúng không Giang Dã?
- Đéo phải, là Lục Cảnh Quân đưa mày về, Lục Cảnh Quân ý! Anh ta bắt gặp tao với mày tu rượu ở bar! Rồi mày có bị giáo huấn không?
Hướng San:!
Sao cô không nhớ gì hết thế này?
Bỏ mẹ rồi!
Có khi nào chú ấy trực tiếp điện về cho ba mẹ không?
Giang Dã còn khinh bỉ nhìn cô:
- Hôm qua, mày còn thú nhận với tao là mày thích Lục Cảnh Quân!
Hướng San:!
Giang Dã còn chưa có ý định buông tha cô, nắm lấy bả vai cô, ánh mắt nghiêm túc khẳng định:
- Chưa nói về khoảng cách thế hệ, ngay cả tính cách của hai người đã chênh lệch một trời một vực rồi.

Hướng San thở dài, trút giận vào người Giang Dã, đánh vào người cậu ta:
- Tao biết sao được, gu tao nó thế!
Giang Dã nghe vậy thì hỏi:

- Gu mày như thế nào?
- Là như Lục Cảnh Quân đó!
Giang Dã không nhịn được nói:
- Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!
Hướng San:!
Giang Dã không sai lệch bị ăn cả chiếc giày vào mặt!
!.

Suốt buổi học hôm đó, Hướng San học không vào đầu, bởi cô đang có một suy nghĩ táo bạo!
Cũng không rõ là táo bạo hay không nữa, nhưng mà cô sẽ không ở nhờ nhà chú Lục nữa, cô sẽ chuyển tới ký túc xá ở trường!
Vì cũng mới vào năm học mới thôi, phòng ký túc xa chắc chắn vẫn còn chỗ!
Nghĩ là làm, trưa hôm đó Hướng San tới ngay công ty CQ luôn để gặp Lục Cảnh Quân nói rõ ý định của bản thân!
!
Công ty giải trí CQ!
Thời Liêm lười nhác nói với anh:
- Hôm qua tại sao đang chơi vui, cậu lại bỏ về thế?
Lục Cảnh Quân không thèm nhìn Thời Liêm, dáng vẻ rõ ràng bày tỏ, đang khó ở chớ gần!
Thời Liêm nhún vai, nhàm chán ngả lưng trên sofa lướt điện thoại!
Chu Mạc gõ cửa vào!
Lục Cảnh Quân nghe Chu Mạc nói rằng Hướng San đến tìm mình, tâm trạng có hơi bối rối!
Nhưng ngay lập tức cảm xúc cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, con bé này xem ra là cũng biết điều, lại tới tận đây để xin lỗi mình!
Mà lúc này Thời Liêm cũng ở đây với Lục Cảnh Quân, nói là tới bàn công chuyện, nhưng lại đang làm ổ trên ghế sofa nhâm nhi cà phê!

Anh ta nghe thấy Chu Mạc nói thì tò mò hỏi:
- San San? Con gái à? Sao lại tới tìm cậu? Bạn gái à?
Lục Cảnh Quân còn chưa kịp nói, thì cửa đã mở, Hướng San lưng vẫn khoác balo, chứng kiến một nam nhân tóc đồng màu xám khói với mình, đôi mắt đào hoa cùng sống mũi cao sắc nét, dung mạo giống như có chút lai tây, đang vắt chân nằm trên sofa nhìn về phía cô!
Anh ta thấy Hướng San thì ngạc nhiên muốn há hốc mồm, lại nhìn về phía Lục Cảnh Quân:
- Đù! Trẻ vị thành niên! Cậu cầm thú!
Lục Cảnh Quân đen mặt ném thẳng cái laptop về phía Thời Liêm, anh ta hú hồn né sang một bên, chỉ nghe thấy Lục Cảnh Quân lạnh lùng nói:
- Cút ra ngoài!
Hướng San vốn còn đang ngơ ngác, nghe Lục Cảnh Quân nói vậy với Thời Liêm thì phản ứng kịp thời trở lại, vội nói luôn:
- Dạ không, hai người cứ tiếp tục công việc, cháu tới đây chỉ để nói với chú Lục chút chuyện nhỏ thôi ạ!
Lục Cảnh Quân vẫn mang chấp niệm muốn đuổi Thời Liêm ra ngoài mà chìn chằm chằm anh ta!
Ghế sofa đó là chỗ của San San, cậu ta ngồi đó thì San San ngồi chỗ nào? Bắt con bé đứng sao?
Ngược lại thì Thời Liêm giống như không hề để ý đến Lục Cảnh Quân, nghe thấy Hướng San gọi Lục Cảnh Quân là chú thì càng thấy hứng thú hơn!
Mà Hướng San thấy có thêm người khác ở đây thì liền cảm thấy may mắn, nếu chỉ có cô và chú Lục thì sẽ thật căng thẳng:
- Chuyện là cháu có chuyện muốn nói với chú, chuyện này cháu nghĩ là nên đến nơi nói trực tiếp với chú thì sẽ hay hơn khi nói với chú trên điện thoại!
Lục Cảnh Quân nghe vậy thì không tiếp tục nhìn Thời Liêm thêm nữa, quay sang nhìn Hướng San, thấy cô cúi đầu không nhìn anh, càng chắc chắn cô tám phần là tới xin lỗi mình,
Nhưng anh lại nghe Hướng San chậm chạp rõ ràng nói:
- Cháu muốn chuyển tới ký túc xá ở ạ!
Lục Cảnh Quân lập tức nghiêm mặt, không nói gì, chỉ ngước mắt nhìn cô!
Hướng San thấy dáng vẻ này biết ngay là chú Lục không hài lòng, cô lấy can đảm nói tiếp:
- Sáng nay cháu đã đăng kí rồi, mọi thủ tục đã xong.

Vì mai cháu sẽ tới đó ở nên giờ cháu về dọn dẹp đồ đạc ở biệt thự ạ!
Lục Cảnh Quân mặt lạnh tanh, anh bất động một lúc lâu, đến nỗi Hướng San còn tưởng bản thân sẽ không được anh cho phép ở ký túc xá thì cô mới nghe thấy anh nói:
- Được, tuỳ cháu!
Dứt lời liền không nhìn Hướng San nữa, cúi đầu làm việc!
Hướng San thấy vậy thì chân thành cúi đầu với Lục Cảnh Quân:
- Thời gian qua San San thật lòng cảm ơn chú đã hết mực chăm sóc cháu!

Lục Cảnh Quân nghe vậy dưng bút, lạnh tanh nói:
- Không cần! Là bổn phận!
Hướng San nghe vậy, mím môi, nhỏ giọng nói:
- Dạ, chú vất vả rồi!
Thấy Lục Cảnh Quân không nói lời nào, Hướng San định rời đi, lại như nhớ ra điều gì, ngập ngừng nói:
- San San mong chú công việc thuận lợi, phải cảnh giác hơn chứ đừng chủ quan!
Lục Cảnh Quân:!
Con bé này nói nhảm cái gì vậy?
Hướng San chỉ đơn giản là muốn nhắc nhở Lục Cảnh Quân phải thật cẩn thận, rốt cuộc nam chính cũng đã thành lập công ty, anh là phản diện, chắc chắn nam chính sẽ muốn đối đầu hơn thua với anh!
Đoạn cô để ý nam nhân đẹp mắt kia từ đầu đến cuối cứ nhìn cô, nhớ tới những lời cô nghe thấy người này nói lúc mới tới, cô nhíu mày:
- Này chú đẹp trai kia, cháu không phải trẻ vị thành niên, cháu đã trưởng thành, đã 18 tuổi!
Lục Cảnh Quân:!
Chú đẹp trai?
Anh nhìn Thời Liêm, chỉ thấy cậu ta uốn éo cười cười với Hướng San vô cùng ngứa mắt:
- À, nếu đã là người lớn rồi thì không cần phải gọi anh là chú đâu!
Hướng San nhíu mày, không trả lời lại, quay người rời đi!
Lục Cảnh Quân nhìn mãi về phía mà Hướng San vừa rời đi!
Thời Liêm rất không đúng lúc nói:
- Này, cô bé đó thú vị đó chứ? Tôi quen được không?
Lục Cảnh Quân lia đôi mắt sắc lẹm về phía Thời Liêm:
- Cậu thử động vào con bé xem?
Thời Liêm cười gian xảo:
- Đừng thách tôi chứ! Tôi làm thật đấy!
- Cút ra ngoài!
- Rồi rồi, cút thì cút!.