Editor: Aubrey.

Tiết Bạch Thuật xách điểm tâm trở lại hậu viện, thấy A ma của mình đang đào đất ở hoa viên, hắn nhanh chóng đặt điểm tâm lên bàn đá, đi tới lấy lại cái xẻng nhỏ trong tay ông: “A ma, cha muốn người nghỉ ngơi, người lại thừa dịp cha đi ra ngoài mà đào đất. Người mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”

“Aiz! Có gì đáng lo đâu, mới đào một chút thôi. Ta nằm đủ lâu rồi, thỉnh thoảng cũng phải vận động một chút, ngày nào không vận động, nằm lâu khiến cho tinh thần rất uể oải.” Diệp Mạn đứng lên, vỗ vỗ tay, để nhi tử dẫn mình đến ghế đá ngồi xuống.

Trên trán của ông có một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt trắng bệch, môi cũng nhợt nhạt, trông có hơi ốm yếu.

“Mới đào có một chút mà người đã ra nhiều mồ hôi như vậy rồi, người muốn đào thuốc gì thì cứ để nhi tử làm. Người phải nghỉ ngơi thật tốt, được không? Người cực nhọc mấy chục năm rồi, cha nói là do người làm việc quá sức, về thành Đồng Sơn là để cho người tĩnh dưỡng. Vậy mà người còn kiếm thêm chuyện làm, ngược đãi bản thân.” Tiết Bạch Thuật gọi hạ nhân mang nước rửa tay lên, hắn lấy khăn vải lau mồ hôi giúp A ma của mình.

Diệp Mạn cầm khăn tự lau, cười nói: “Làm gì đến mức yếu ớt như vậy, sức khoẻ của ta, ta tự biết. Sao con giống cha của con vậy? Phu lang còn chưa cưới mà đã thích lải nhải như vậy rồi, ca nhi nào dám gả cho con?”

Tiết Bạch Thuật không để ý, nói: “Con quan tâm A ma của mình, sao có thể gọi là lải nhải? Nào, người rửa tay đi.”

Diệp Mạn rửa tay, nhìn hai cái túi trên bàn đá, trên đó ghi hai chữ Dư Ký, ông hỏi: “Đây là gì?”

Tiết Bạch Thuật không dám cho ông biết có người tới cửa cầu khám, nếu để ông biết, nhất định sẽ không màng đến sức khoẻ của mình mà xem bệnh cho người ta.

“À, cái này là, là điểm tâm mà con sai người đi mua.” Hắn tùy tiện tìm một cái cớ, dù sao hắn cũng thích ăn điểm tâm, A ma sẽ không hoài nghi.

Diệp Mạn lấy khăn vải lau tay, nói: “Vậy sao? Vậy con mau ăn đi, lâu rồi không về đây, không biết có gì thay đổi không. Chờ sức khoẻ của ta tốt lên, sẽ ra ngoài đi dạo.”

Tiết Bạch Thuật vừa mở hộp điểm tâm, vừa nói: “Ngày hôm qua, con có ra ngoài đi dạo, phát hiện nơi này đã thay đổi rất nhiều. Đặc biệt là đường cái ở thành nam và thành bắc, phồn hoa hơn trước kia rất nhiều. A ma, người cũng nếm thử đi.”

“Ta không thích ăn đồ ngọt, con ăn đi.” Diệp Mạn lắc đầu nói.

Tiết Bạch Thuật mở hộp ra, bên trong có năm cái bánh nhỏ, mỗi cái mỗi hình dạng khác nhau.

Hai mắt hắn sáng rỡ, lấy một cái bánh có hình bông hoa cho A ma xem: “A ma! Người xem, giống hệt hoa thật, người nếm thử xem?”

“Ái chà, cái bánh này được làm thật đẹp.” Diệp Mạn thấy vậy, cũng bị tạo hình tinh xảo này làm cho kinh ngạc. Giữa năm cánh hoa màu trắng là một nụ hoa đỏ thẫm, cũng chính là nhân bánh, đẹp đến không nói nên lời.

“Phải không? Người ăn thử đoá hoa này đi, con ăn cảm thấy nó mềm như bông vậy, hình như bên trong có nhân.” Tiết Bạch Thuật đưa bánh cho A ma, còn mình thì lấy một cái bánh khác cắn một ngụm. truyện xuyên nhanh

Phần vỏ mềm mại, nhân bánh là đậu phộng nghiền và mè rang, ngọt ngọt thơm thơm. Tiết Bạch Thuật không nhịn được gật đầu, hai mắt híp lại, ăn luôn nửa cái còn lại.

Hương vị tinh tế, miệng đầy mùi thơm, mùi vị của món này thật sự quá tuyệt!

“Ngon lắm.” Diệp Mạn thưởng thức chiếc bánh hình bông hoa trên tay, khen một câu, sau đó lấy hộp qua nhìn, nói: “Dư Ký? Trước kia chưa từng nghe qua, có lẽ là mới mở, không phải mấy cửa hàng lâu năm kia.”

“Lần cuối chúng ta trở về là chín năm trước, chỉ ở lại vài ngày, chắc chắn đã có không ít cửa hàng điểm tâm mới mọc lên.” Tiết Bạch Thuật nói, lại cầm một cái bánh màu vàng ăn.

Hắn cắn một ngụm, lập tức mở to hai mắt, nhìn điểm tâm trên tay, nói với A ma: “A ma! Người xem, bên trong có hai nhân, mỗi nhân chiếm nửa cái bánh, hình như là nhân đậu và nhân hạt sen.”

Diệp Mạn thấy nhi tử ăn vui vẻ như vậy, cười hỏi: “Rất hợp khẩu vị của con?”

Tiết Bạch Thuật gật đầu: “Hương vị ngon, tạo hình cũng đẹp, tên là Dư Ký phải không? Hôm nào con sẽ đến tận nơi xem thử, nói không chừng còn rất nhiều loại điểm tâm.”

Hắn nhớ ca nhi đưa điểm tâm cho mình nói, hình như đây là điểm tâm trong tiệm của bọn họ?

“Không phải hôm nay con muốn cùng cha con đi tìm nơi mở dược đường sao?” Bình thường Diệp Mạn không thích ăn đồ ngọt, nên cái bánh trên tay ăn rất chậm. Ông nhớ hồi sáng nhi tử nói muốn đi ra ngoài, đột ngột bị món bánh này hấp dẫn, sợ hắn sẽ chậm trễ chính sự.

Tiết Bạch Thuật gật đầu, cha hắn muốn mở một *dược đường ở nơi này, bọn họ dự định đi một vòng xem xét, hắn nói: “Vâng, ăn xong con sẽ đi, ban đầu con tính đi dạo trước. Đúng rồi! A ma, trưa ngày mốt Lạc thiếu gia mời chúng ta ăn trưa, người có đi hay không?”

*dược đường: hiệu thuốc.

“Lạc thiếu gia? À, đứa con trai thứ ba của Lễ Bộ Thượng Thư?” Diệp Mạn suy nghĩ, hỏi.

“Đúng vậy, hiện tại hắn đang làm Huyện lệnh ở đây. Trước kia, không phải cha đã từng nối xương cho hắn sao? Người cũng từng xem bệnh cho A ma của hắn, nghe tin chúng ta trở về, hắn đã gửi thiệp mời chúng ta đi ăn cơm, người đi không?”

Diệp Mạn lắc đầu, nói: “Các con đi đi, ta không thích náo nhiệt.”

“Vậy được rồi, con ra ngoài đây, người đừng đào đất nữa đấy.” Tiết Bạch Thuật dặn.

Diệp Mạn gật đầu: “Được rồi, ta biết rồi, đi đi, đi đi.”

Tiết Bạch Thuật lại lấy một cái bánh bỏ vào miệng, sau đó mang hộp điểm tâm đi cất, để dành lát về ăn, rồi đi ra ngoài.

Bên kia, Nhạc ca nhi và Sướng ca nhi trở về, ghé qua cửa hàng vải mua một khúc vải về. Bọn họ đã lấy cớ là ra ngoài mua vải, nếu không mua về thì sẽ không có vật chứng.

Tại Tụ Phúc Lâu, Dư Thanh Trạch thấy Nhạc ca nhi về nhanh như vậy, mà sắc mặt không hề vui vẻ, xem ra là không gặp được Diệp đại phu.

Hắn nói: “Nhạc ca nhi, gia gia vừa mới đến, đang ở hậu viện.”

Nhạc ca nhi vừa nghe gia gia tới, y nhanh chóng chạy ra hậu viện, sở dĩ gia gia tới là do hôm qua y nhờ người gọi đến đây.

Sợ Dư Thanh Trạch nghe được, y kéo gia gia vào phòng, sau đó hỏi ông có phải hồi nhỏ mình từng uống loại thuốc nào có tính hàn không.

Thường gia gia nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Con hỏi cái này làm gì?”

Nhạc ca nhi khựng một chút, cuối cùng vẫn nói ra bệnh tình của mình, nhưng không đề cập đến chuyện đi tìm Diệp đại phu. Nếu nói ra, gia gia chắc chắn sẽ đi tìm Diệp đại phu, y không muốn làm gia gia mệt.

Thường gia gia nghe vậy, biểu tình bắt đầu ngưng trọng, ông hỏi: “Là vì nguyên nhân này?”

Nhạc ca nhi gật đầu.

Thường gia gia trầm tư một chút, sau đó nói: “Lần đó, khi con còn nhỏ, chúng ta vẫn còn ở Thanh Châu, con bị sốt rất cao, suốt mấy ngày không hạ nhiệt, khi đó loạn quá, bọn ta không tìm được đại phu. Người duy nhất biết y thuật trong thôn là một ông lão đầu gỗ, hắn dùng rất nhiều biện pháp, nhưng con vẫn không hạ nhiệt. Thấy con sắp chịu không nổi nữa, ông ta đành cắn răng tìm thật nhiều dược liệu có tính hàn về, hắn nói không chừng làm như vậy sẽ hạ nhiệt. Bọn ta thương lượng một hồi, cảm thấy cũng được, sau đó ông ta đã dẫn cha và A ma của con lên núi hái rất nhiều dược liệu về. Con uống ba ngày, quả nhiên thành công hạ nhiệt, nhờ vậy mới giữ được mạng.”

Nhạc ca nhi nghe xong, hoá ra là vậy.

Thật ra, y không nhớ rõ chuyện đó lắm, ký ức rất mơ hồ, chỉ nhớ được những chi tiết kịch liệt nhất, nhưng chỉ được một vài hình ảnh vụn vặt. Như lần Tiểu Hạo gặp nguy hiểm, y chỉ nhớ lúc đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cha, A ma và gia gia đã nói với y, vì sự kiện lần đó mà đệ đệ đầu tiên của y đã không còn.

Thường gia gia thở dài, nói: “Hoá ra lần đó là nguyên nhân. Tiểu Nhạc, là bọn ta vô dụng, thật sự xin lỗi con.”

Nhạc ca nhi nắm tay gia gia, lắc đầu, sau đó khoa tay nói: Gia gia, người đừng tự trách, đó là chuyện ngoài ý muốn. Nếu không làm như vậy, có lẽ con đã không sống được rồi.

“Haiz! Khiến con chịu khổ…” Thường gia gia đau lòng sờ đầu Nhạc ca nhi.

Nhạc ca nhi lắc đầu, khoa tay nói: Con không khổ, gia gia, hiện tại con sống rất tốt.

Thường gia gia nghe vậy, gật đầu, nước mắt bắt đầu dâng lên.

Nhạc ca nhi lại khoa tay hỏi: Người còn nhớ mấy loại thuốc đó không?

Ông lão đầu gỗ kia, cha và A ma đã mất, y chỉ có thể hỏi gia gia.

Thường gia gia lắc đầu, nói: “Rất nhiều, không nhớ hết được. Bọn họ vội vàng lên núi hái thuốc, hái xong là nấu liền.”

Nhạc ca nhi nghe vậy, không hỏi nữa.

Hai người ra khỏi phòng, Nhạc ca nhi đi nhanh, Dư Thanh Trạch kéo gia gia vào phòng, hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Thường gia gia kể lại, sau đó nghi ngờ nhìn hắn: “Sao ngươi hỏi chuyện này? Ngươi và Tiểu Nhạc cãi nhau?”

Dư Thanh Trạch lắc đầu: “Gia gia, không có. Nhạc ca nhi sợ con lo lắng, không nói cho con biết chuyện đi tìm đại phu, con chỉ có thể giả bộ không biết. Nếu không, có khả năng y sẽ rất lo lắng về căn bệnh này.”

“À.” Thường gia gia nhìn hắn, nghiêm túc hỏi: “Ngươi còn nhớ những gì ngươi đã hứa với ta không?”

Dư Thanh Trạch gật đầu: “Đương nhiên, lời nói của con vĩnh viễn không thay đổi. Gia gia, người đừng lo lắng, con chỉ sợ Nhạc ca nhi lún sâu quá thôi, người yên tâm, con sẽ trông nom y.”

Thường gia gia nhìn hắn một hồi, ông thở dài, nói: “Ngươi nhớ thì tốt.”

Ngày hôm sau, ngày thứ ba, Nhạc ca nhi và Sướng ca nhi ăn sáng xong, lại đi tìm Diệp đại phu. Nhưng vẫn nhận được đáp án như cũ, vẫn bị Chính Bá ngăn cản.

“Chuyện này ta đã nói với gia chủ rồi, ngài ấy nói không được. Hai vị ca nhi, sức khoẻ của lão phu lang thật sự đang rất bất ổn, do lao lực quá độ nên sinh bệnh, tinh thần cũng không tốt, gia chủ không muốn để cho ngài ấy vất vả, các ngươi đi về đi.”

Nói xong, ông đóng cửa lại.

Nhạc ca nhi và Sướng ca nhi bất đắc dĩ, đành phải đặt hộp điểm tâm ở trước cửa, sau đó đi về.

“Chính Bá, sao vậy? Bọn họ lại tới nữa sao?” Trong viện, Tiết Bạch Thuật đang đào đất cho A ma của mình, thấy Chính Bá cầm hai hộp điểm tâm quen thuộc vào, hắn hỏi.

Chính Bá gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, mỗi lần đến là đặt điểm tâm ở trước cửa rồi rời đi.”

Tiết Bạch Thuật nhìn, thở dài: “Nếu y thuật của ta có thể được như A ma thì tốt, như vậy ta có thể xem bệnh cho bọn họ. Chỉ tiếc, cả ta và cha đều không tinh thông phương diện đó. Ngày hôm qua, ta đi bái phỏng Lý đại phu, có nói với ông về chuyện này, ông ấy nói ngay cả ông ấy cũng không trị được chứ đừng nói ta.”

Cha của Tiết Bạch Thuật cũng là đại phu, nhưng chỉ tinh thông xử lý các vết thương ngoài da và nắn xương khớp. Còn phương diện mang thai của ca nhi, ông chỉ có thể bó tay, không làm gì được.

Chính Bá nói: “Tam thiếu gia, ngài đừng tự coi nhẹ mình, y thuật hiện tại của ngài rất không tồi. Không bao lâu nữa, nhất định có thể vượt qua lão gia và lão phu lang.”

“Haiz…”

Giữa trưa, Tiết Bạch Thuật và cha của mình đáp ứng lời mời của Lạc thiếu gia đến Tụ Phúc Lâu ăn cơm.

Tiểu nhị dẫn bọn họ đến Thu Cúc Các.

Vào nhã gian, Lạc thiếu gia và Lạc phu lang đã tới rồi.

“Lạc đại nhân, Lạc phu lang.” Tiết Bạch Thuật và cha của mình là Tiết Cảnh Phúc chắp tay hành lễ.

Lạc Minh Đạt thấy hai người, đứng dậy chắp tay, nói: “Tiết thái y, Tiết huynh đệ, ha ha! Đã lâu không gặp, không ngờ các ngươi đã về thành Đồng Sơn. Nào, mau ngồi đi.”

Tiết Cảnh Phúc dẫn Tiết Bạch Thuật ngồi xuống, sau đó xua tay cười nói: “Bây giờ không còn là thái y nữa, Lạc đại nhân không cần xưng hô như vậy.”

Lạc Minh Đạt cười nói: “Ngài khiêm tốn quá, với y thuật của ngài, nếu không tại sức khoẻ của Diệp đại phu không tốt, ngài khăng khăng phải trở về, đời nào Hoàng Thượng chịu thả ngài đi? Mà, sao Diệp đại phu không đến?”

“Sức khoẻ của ông ấy không tốt, không tiện ra ngoài, nhờ ta thay ông ấy chuyển lời chúc phúc đến hai vị.” Tiết Cảnh Phúc thở dài, giải thích.

“Vậy sao? Là sơ sót của ta, quấy rầy Diệp đại phu tĩnh dưỡng. A ma của ta vẫn luôn nhớ đến ân tình của hai vị, dặn ta nhất định phải cảm tạ hai vị.” Lạc Minh Đạt nói.

“Khách khí, là bổn phận của một đại phu thôi, Lạc thiếu gia không cần bận tâm.”

Bọn họ khách sáo vài câu, sau đó mới trò chuyện tự nhiên hơn. Đồ ăn được dọn lên rất nhanh, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí trông rất hoà thuận, vui vẻ.

Lúc gần tàn tiệc, Tiết Bạch Thuật đứng dậy xuống lầu, đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua nhà bếp, hắn lơ đãng liếc vào trong một cái, chợt bắt gặp một thân ảnh quen thuộc.

Người kia không phải là một trong hai ca nhi mà mấy ngày nay tới nhà mình xin xem bệnh sao? Hoá ra y là đầu bếp của tửu lâu này?

Hắn cũng không để ý, đi ra nhà xí ở hậu viện giải quyết. Lúc trở ra, vừa lúc bắt gặp ca nhi kia đang trò chuyện với một lão nhân bên cạnh giếng.

Hắn đứng ở một bên, chờ hai người nói chuyện xong rồi đến rửa tay.

Đúng lúc này, cha hắn cũng vừa xuống lầu, đi ra hậu viện.

“Bạch Thuật? Con đứng đây làm gì?”

“…” Tiết Bạch Thuật khựng người một chút, thấy hai người kia nhìn qua, hắn vội nói: “Không có gì, con rửa tay rồi lên.”

Nhạc ca nhi thấy là Tiết Bạch Thuật, tức khắc mở to mắt.

Thường gia gia hỏi: “Sao vậy? Quen sao?”

Nhạc ca nhi gật đầu, nhưng không nói cụ thể là ai.

Còn Tiết Cảnh Phúc, khi nhìn thấy Thường gia gia, ông dừng lại, quan sát nửa ngày, chần chờ hỏi: “Lão ca, xin hỏi, ngài có phải họ Thường không?”