Editor: Aubrey.

Nghe khách chê đồ ăn của mình ngay trong quán của mình, không chỉ vậy, còn nghe bọn họ khen quán của đối thủ. Khen quán thôi chưa đủ, còn khen luôn lão bản bên đó, nghe mấy lời này, Giả Hiếu Nhân tức điên rồi.

Từ khi Hương Mãn Lâu khai trương cho tới nay, vẫn luôn làm ăn rất tốt. Sau đó, hắn nghĩ cách gọi đầu bếp của mấy quán khác về quán mình, buôn bán càng đắt hơn. Chỉ mất hai tháng, hắn đã thu hồi lại vốn.

Sau nửa năm, kinh doanh càng ngày càng phát triển, hắn cũng thành công kết giao với mấy phú hộ trong thành. Hiện tại, chỉ có mỗi quán ăn này không đủ dùng, đặc biệt là chỉ có một nhã gian, vô tình mất đi rất nhiều khách, nên hắn muốn mở rộng thêm một quán nữa.

Hắn đi tìm mặt bằng hơn một tháng trời, tình cờ nghe được từ một vị khách nói ở ngã ba có một quán trà không kinh doanh nữa. Hắn lập tức chạy qua xem thử, rất vừa lòng với mặt bằng đó, nên đã chủ động ra giá thuê cao.

Vốn tưởng đã nắm được phần thắng rồi, nhưng không ngờ, lại bị lão bản Dư Thanh Trạch của tiệm ăn vặt cách vách đoạt mất. Không biết hắn ta cho lão bản quán trà cái gì, mà lại cho hắn thuê.

Kế hoạch bị phá hỏng, từ đó trở đi, hắn không tìm được mặt bằng nào tốt nữa.

Nhất là không chỉ bị Dư Thanh Trạch cướp mất mặt bằng, hắn còn mở tửu lâu. Từ khi Tụ Phúc Lâu khai trương, việc làm ăn của Hương Mãn Lâu bắt đầu xuống dốc, tất cả khách quen đã chạy hết qua Tụ Phúc Lâu.

Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, khách đến quán của hắn càng ngày càng giảm. Bây giờ, chủ yếu toàn là các thương nhân, khách quen đã đi hết rồi. Điển hình như Liêu lão gia, vì bên Tụ Phúc Lâu không còn bàn nên mới chạy qua đây.

Đáng giận hơn là, tuy hắn nghe được nội dung cuộc trò chuyện của những người đi cùng Liêu lão gia, dù cực kỳ phẫn nộ, nhưng hắn không thể đuổi người ta đi.

Xuống bếp gọi người làm đồ ăn xong, Giả Hiếu Nhân trở lại bàn của lão bản Vận May.

“Cữu cữu, chuyện con nhờ ngài giúp, ngài làm đến đâu rồi?” Giả Hiếu Nhân ngồi xuống, đen mặt, nhỏ giọng hỏi. Hắn đã nhịn suốt một tháng, thật sự nhịn không nổi nữa.

Lão bản Vận May nghe vậy, nhìn nhi tử một cái, sau đó nhỏ giọng đáp: “Ta đã nói với lão bản của cửa hàng bột mì và hải sản rồi, bọn họ phải nhập hàng từ chỗ ta, sẽ không dám bán cho Dư Thanh Trạch đâu.”

Giả Hiếu Nhân nghe xong, sắc mặt dịu xuống, sau đó lại dặn dò: “Canh chừng bọn họ, quán ăn của con có thể khởi tử hồi sinh hay không, đều nhờ vào ngài. Ngài không biết đâu, từ khi tửu lâu ở ngã ba khai trương, đã cướp hết toàn bộ khách của con, chuyện làm ăn của con càng ngày càng kém, chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.”

Nếu tiệm ăn vặt của Dư Thanh Trạch không có bột mì ngon, để xem hắn sẽ xoay sở như thế nào, nếu hắn dùng loại dở, chắc chắn khách sẽ nhận ra, cứ tiếp tục như vậy, khách sẽ càng ngày càng ít. Còn bên tửu lâu, không có hải sản, những vị khách thích ăn hải sản sẽ không đến nữa. Đến lúc đó, quán của mình sẽ bổ sung thêm vài món hải sản.

Giả Hiếu Nhân nghĩ, không bao lâu nữa, hắn sẽ cho Dư Thanh Trạch nếm thử mùi vị chỉ có thể bất lực mà nhìn khách rời đi. Nghĩ đến đây, hắn vui sướng vô cùng.

Lão bản Vận May nghe vậy, tâm trạng phức tạp, cúi đầu nhìn xuống mặt bàn một hồi, sau đó ngẩng đầu nói: “Hiếu Nhân, thật ra, ngày hôm qua…”

“Thật ra hôm qua hàng vừa về là bọn ta đã muốn qua chỗ của biểu ca ngay.” A Xương thấy cha của mình định nói chạng vạng ngày hôm qua Dư Thanh Trạch đã mua bột mì ở chỗ bọn họ, lén kéo áo cha ở dưới bàn, nhanh chóng đổi đề tài.

“Thật sao?” Giả Hiếu Nhân nghi hoặc nhìn hai cha con bọn họ.

Lão bản Vận May nhìn nhi tử, sau đó gật đầu nói: “Đúng vậy, hôm qua bọn ta dỡ hàng, mấy lão bản của cửa hàng lương thực tới nhập hàng. Ta đã hỏi bọn họ, bọn họ nói mấy ngày nay Dư Thanh Trạch có tới tìm họ, nhưng bọn họ không bán cho hắn.”

Nhưng bọn ta đã sơ ý bán cho hắn rồi, ông thầm bổ sung ở trong lòng, nhi tử không cho ông nói, nên ông không dám nói.

“Vậy thì tốt, làm phiền cữu cữu.” Giả Hiếu Nhân vừa lòng gật đầu, trong lòng chờ mong, tâm trạng cũng vui vẻ hơn.

Hai cha con ăn trưa xong, cáo biệt trở về.

Sau khi trở về, A Xương nói với cha của mình: “Cha, người thấy rồi đấy, hắn làm ăn không được còn trách người ta cướp khách của hắn, mà không nghĩ cách để nâng cao trù nghệ của đầu bếp. Mở quán ăn, cái chính là tay nghề, đầu bếp trong quán của hắn kém cỏi, mà còn trách đầu bếp của người ta giỏi hơn mình, lý luận kiểu gì vậy? Bị người ta đoạt việc làm ăn là đáng! Còn chơi trò tiểu nhân, hừ! Thật đúng là tác phong của hắn!”

“Aiz! Được rồi, con lải nhải suốt một đường rồi, cho lỗ tai của ta nghỉ ngơi được chưa?” Lão bản Vận May bất đắc dĩ nhìn nhi tử của mình, ngồi xuống uống một ngụm trà. Không hiểu sao nó lại ghét biểu ca của mình như vậy.

A Xương thấy cha mình nhu nhược như vậy, bực bội nói: “Cha! Ngày mốt hàng về, con muốn dặn cha, nếu Dư lão bản còn tới chỗ chúng ta mua bột mì nữa, người coi như không nhận ra hắn. Cũng đừng cho đám nhân công biết hắn là ai, được không?”

“Khụ, khụ…” Ông nghe nhi tử nói vậy, bị sặc nước trà, ho sặc sụa.

A Xương nhanh chóng vuốt lưng cho cha mình, sau một hồi, ông mới ngừng lại.

“Con nói gì? Ta từng tới tiệm của hắn ăn điểm tâm rồi, cũng từng gặp hắn vài lần, biểu ca của con cũng biết ta quen hắn, sao có thể giả bộ không quen?” Ông không hiểu hỏi.

A Xương đáp: “Vậy người thấy hắn tới thì lập tức tránh đi, đừng cản hắn mua bột mì là được rồi. Người nghĩ thử đi, chúng ta không phát hiện, đám nhân công cũng không nhận ra hắn, cứ bán bình thường. Chúng ta còn bận đi vận chuyển hàng, không biết gì hết, biểu ca đâu thể nói được gì, đúng không? Chẳng lẽ ngày nào hắn cũng phải đến đây trông chừng chúng ta sao?”

Ông khiếp sợ nhìn nhi tử, do dự một hồi, mới hỏi: “Như vậy được không?”

“Được chứ sao không? Hơn nữa, chuyện làm ăn là của hắn, tự hắn giải quyết đi, kéo chúng ta ra làm đệm lưng cho hắn, tính khôn vậy?”

“…” Ông trầm mặc, suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Lỡ nó ngáng chân chúng ta thì sao? Nó rất dễ mang thù.”

A Xương suy nghĩ, hơi không chắc chắn hỏi: “Thế lực của nhà hắn ở bên kia sông, chắc không quản tới bên đây đâu?”

Ông lắc đầu: “Không biết, thủ đoạn của nó con cũng biết rồi đó.”

A Xương trầm mặc, sau đó hỏi cha mình: “Cha, người thấy Giả Hiếu Nhân đáng sợ, hay Thái phủ và Triệu phủ đáng sợ hơn? Chúng ta đang ở thành Đồng Sơn, người đừng quên.”

Ông dừng lại một chút, nói với hắn: “Ít nhất, Thái phủ và Triệu phủ sẽ không dùng thủ đoạn như vậy.”

A Xương hết nói nổi: “Người ta không cần dùng thủ đoạn cũng có thể đuổi chúng ta ra khỏi thành Đồng Sơn.”

Lão bản Vận May: “…”

“Cho nên, cha, người phải hiểu đây là thành Đồng Sơn. Dù Giả Hiếu Nhân lợi hại, nhưng sao có thể vượt qua Thái phủ và Triệu phủ? Người đừng theo sai phe, nếu không, chúng ta cũng sẽ bị chôn theo hắn.”

Ông im lặng mồi hồi lâu, thở dài: “Con nghĩ thật đơn giản, không nói đến chúng ta, con nghĩ tiểu thúc của con không biết sao? Nếu chúng ta không giúp Giả Hiếu Nhân, nó sẽ cáo trạng với thúc sao và lão sao của nó, nói chúng ta chìa tay cho kẻ khác. Sau này, con phải đối mặt với tiểu thúc của con như thế nào?”

A Xương hừ một tiếng: “Tiểu thúc phải có trách nhiệm, dạy nhi tử thành như vậy, rõ ràng là ông ấy và thúc sao quản giáo không tốt. Cha, người còn nhớ không? Hồi biểu ca mười hai, mười ba tuổi, đồng học của hắn chỉ lỡ đụng trúng hắn, mà đã bị hắn đánh đến mức không xuống giường được. Dù người đồng học kia đã xin lỗi, vẫn bị hắn đánh. Vậy mà tiểu thúc và thúc sao không mắng hắn, còn giải vây cho hắn, nói đồng học đó cố ý đụng trúng hắn. Lúc con đến nhà hắn chơi, phát hiện hắn đùa giỡn một tiểu ca nhi, sờ ngực người ta. Nhi tử vô giáo dục như vậy, là lỗi của song thân, người nói xem, có phải tiểu thúc bọn họ cũng làm sai không?”

“Được rồi, tiểu thúc của con có sai hay không, không tới phiên con giảng. Đi đi, ngày mốt phải đi rồi, lo mà chăm lo cho phu lang và nhi tử của con đi.” Ông phất tay, nói.

A Xương đứng lên, không yên tâm dặn cha của mình: “Người nhớ đó, ngày mai lão nhị về, con cũng sẽ nói với hắn. Đúng rồi, ngày mai hải sản về, nếu Dư lão bản đi mua, người đừng cản hắn. Chúng ta phải ở thành Đồng Sơn rất lâu, tranh thủ kiếm nhiều một chút, nếu không, sau này sẽ không dễ làm ăn.”

“Được rồi, được rồi, ta biết rồi. Con đi nhanh đi, phiền chết ta.” Ông phất tay đuổi người.

Thấy cha đồng ý, A Xương mới trở về nhà của mình. Thời gian hắn về nhà không nhiều lắm, nếu không tại hôm nay cha kéo hắn đến Hương Mãn Lâu, thì hắn đâu có đi, ở nhà với phu lang và nhi tử tốt hơn.

Tối đến, tại một phủ trạch ở thành đông, trướng phòng đưa sổ sách cho Giả Hiếu Nhân.

“Đại thiếu gia, đây là sổ sách tháng trước của quán, đã tính toán xong rồi.”

Giả Hiếu Nhân lật xem, nhìn vào trang mới nhất, rồi nhìn vào trang đạt kỷ lục cao nhất vào tháng trước, đen mặt.

“Thiếu nhiều như vậy?”

Trướng phòng gật đầu, nói: “Tháng chín thấp hơn tháng tám một chút, tháng mười thì thấp hơn một nửa.”

Giả Hiếu Nhân cầm sổ sách, nhìn thống kê thấp hơn một nửa, tức giận đến mức nghiến răng, thiếu chút nữa cắn phải lưỡi.

Tụ Phúc Lâu khai trương vào tháng chín, bán được vài ngày thì đóng cửa để về nhà thu hoạch, nên bên mình bị ảnh hưởng không lớn. Nhưng qua tháng mười, bọn họ không nghỉ ngày nào, ảnh hưởng đã lộ ra rõ rệt.

Tuy bình thường cũng vắng khách, nhưng đến khi chân chính nhìn vào sổ sách, Giả Hiếu Nhân mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của việc này.

“Ta biết rồi, ngươi lui trước đi.” Giả Hiếu Nhân vẫy lui trướng phòng, bực bội đi qua đi lại trong thư phòng.

Chốc lát sau, cửa thư phòng bị gõ.

“Vào đi.”

Cửa mở ra, phu lang của Giả Hiếu Nhân bưng đồ ăn khuya vào.

“Phu quân, ta làm chè hạt sen, ngươi có đói bụng thì ăn một chút.” Giả phu lang đặt mâm lên góc bàn bên trái, thuận tay sắp xếp lại sách vở cho hắn.

“Biết rồi.” Giả Hiếu Nhân nhàn nhạt đáp.

Lúc này, Thạch Sanh cũng bưng một mâm đồ ăn vào, thấy Giả phu lang, gã nhếch miệng: “Ồ, Liên ca ca cũng ở đây à? Phu quân, ngươi đói bụng rồi phải không? Ta làm điểm tâm cho ngươi đây, mau nếm thử đi.”

Thạch Sanh đặt mâm lên góc bàn bên phải, kéo Giả Hiếu Nhân qua, cầm một cái bánh đậu đỏ đặt bên miệng hắn, hỏi: “Phu quân, ngon không?”

Giả Hiếu Nhân nuốt bánh đậu đỏ vào miệng, gật đầu nói: “Không tồi.”

“Phải không? Ta cũng thấy mình làm ngon hơn trước kia.”

Sau đó, Thạch Sanh lại cầm thêm một cái bánh đút cho hắn. Gã định lấy thêm một cái, lơ đãng liếc qua trái, mới thấy một mâm đồ ăn khác, nói: “Ai dà, đây là của Liên ca ca phải không? Thơm quá, ngửi là muốn ăn. Mà Liên ca ca này, sau này đừng nấu chè, dạo này thời tiết lạnh, nhất là buổi tối, nếu ăn chè, tối rất dễ đi tiểu đêm, trời lạnh lắm nha.”

Giả phu lang nhìn bánh đậu đỏ, nhíu mày: “Phu quân, tối ăn điểm tâm rất khó tiêu…”

Y còn chưa nói xong, Thạch Sanh đột nhiên ôm bụng kêu: “Ui da…”

Giả Hiếu Nhân nhanh chóng hỏi: “Sao vậy?”

Thạch Sanh vuốt cái bụng vẫn chưa to của mình, mỉm cười với hắn: “Không sao đâu, lúc nãy tự dưng bảo bảo đá ta một cái, dùng lực hơi mạnh nên ta hơi đau.”

Giả phu lang: …Thai nhi mới hơn ba tháng, sao có thể đá ngươi được?

“Mau ngồi đi.” Giả Hiếu Nhân nhanh chóng đỡ Thạch Sanh ngồi xuống, cho gã dựa vào gối mềm.

Thạch Sanh hưởng thụ phục vụ của hắn, lén liếc thần sắc của Giả phu lang, thầm đắc ý, nói: “Phu quân, ta sợ tối nay bảo bảo lại đá ta, ngươi ngủ với ta được không?”

Giả Hiếu Nhân gật đầu: “Được chứ.”

“Trời không còn sớm nữa, chúng ta về phòng đi?”

“Được được.” Giả Hiếu Nhân đỡ Thạch Sanh dậy, nói với Giả phu lang: “Cũng trễ rồi, phu lang ngươi cũng đi nghỉ đi.”

Nói xong, hắn đỡ Thạch Sanh về phòng.

Giả phu lang nhìn theo bóng lưng của hai người, khuôn mặt nhu hoà hiện lên sự mất mát.

Về phòng, Thạch Sanh vừa cởi y phục giúp Giả Hiếu Nhân, vừa hỏi: “Phu quân, lúc nãy ta thấy ngươi cau mày, lại lo chuyện ở quán sao?”

Giả Hiếu Nhân gật đầu, nói: “Từ khi Tụ Phúc Lâu khai trương, việc làm ăn của ta sa sút rất nhiều, thu nhập của tháng trước ít hơn tháng tám rất nhiều.”

Thạch Sanh nghe vậy, ánh mắt lóe lên một cái, hỏi: “Phu quân có nghĩ ra cách gì chưa?”

Giả Hiếu Nhân xoay người, gật đầu: “Rồi, nhưng phải chờ mấy ngày nữa mới thấy kết quả.”

“Cách gì vậy?”

“Sao? Sanh Nhi muốn phân ưu cho vi phu?”

Thạch Sanh gật đầu: “Mấy ngày nay ngươi ngủ không ngon, ta lo lắng.”

Giả Hiếu Nhân cười, vuốt bụng gã: “Sanh Nhi không cần lo lắng, bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của ngươi là dưỡng thai, sinh cho ta một tiểu hán tử khoẻ mạnh.”

Thạch Sanh che miệng cười, dựa đầu vào ngực hắn.

Một lát sau, gã kéo Giả Hiếu Nhân lên giường, tháo phát quan cho hắn, nói: “Phu quân không cần phiền lòng, chuyện buôn bán không thể biết trước được sẽ xảy ra chuyện gì. Lỡ khách ăn bị tiêu chảy, không cẩn thận sẽ bị bọn họ đánh cho một trận, hoặc phát hiện trong đồ ăn có gián, có ruồi gì đó, danh tiếng không còn nữa, khách sẽ tự động đi, có muốn làm ăn lại cũng không được.”

Giả Hiếu Nhân nghe vậy, kéo tay Thạch Sanh xuống: “Sanh Nhi không hổ là tiểu quân sư của vi phu, yên tâm đi, ta đã hành động rồi. Chờ mấy ngày nữa, sẽ nói tin tốt cho ngươi.”

Thạch Sanh tò mò, làm nũng nói: “Phu quân lại nhử mồi người ta, người ta chờ không kịp, ngươi mau nói cho người ta nghe đi…”

Giả Hiếu Nhân bị cọ đến mức mềm lòng, đành nói cho gã nghe.

Thạch Sanh nghe xong, nói: “Phu quân, ngươi thật là quá thông minh! Sanh Nhi không thể nghĩ ra diệu kế như vậy, rút củi dưới đáy nồi, thật là thượng sách!”

Giả Hiếu Nhân được khen lâng lâng, cười nói: “Vi phu đã buôn bán mười mấy năm, tình cảnh nào mà chưa trải qua? Dư Thanh Trạch muốn đối nghịch với ta, còn non lắm.”

“Phải! Phu quân của ta lợi hại nhất!” Thạch Sanh nhanh chóng vuốt mông ngựa.

Giả Hiếu Nhân vô cùng hưởng thụ sự sùng bái của tiểu phu lang, vui vẻ nói: “Được rồi, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, không còn sớm nữa.”

“Vâng, muốn phu quân ôm ngủ.”

“Được, được, được.”

Giả Hiếu Nhân và Thạch Sanh vẫn còn ôm mộng đẹp khiến cho Dư ký đóng cửa. Ngày hôm sau, lúc tờ mờ sáng, Dư Thanh Trạch và Đại Tùng kéo hai cái thùng gỗ đi đến bến tàu mua hải sản.