Editor: Aubrey.

Hồ lão gia làm việc thật nhanh, ngày hôm sau, ông đã phái một quản sự đến Vận May.

Lúc đó, Vận May mới giao xong một lô hàng lớn, Viên lão bản đang vui vẻ đếm tiền, số tiền này đủ để đổi thành nén bạc hoặc là ngân phiếu.

“Lão bản, Chu quản sự của Hối Hải đến.” Quản sự của Vận May bước vào nói với Viên lão bản.

“Chu quản sự của Hối Hải?” Viên lão bản kinh ngạc, hỏi: “Hắn đến đây làm gì?”

Quản sự lắc đầu, nói: “Không biết, hắn đang tham quan ở bên ngoài.”

“Đi, chúng ta đi ra ngoài.” Viên lão bản nhanh chóng bỏ tiền vào ngăn kéo, khóa lại, sau đó đóng cửa đi ra ngoài.

“Ai da, Chu quản sự đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa, ngài đến đây có việc?” Viên lão bản vừa thấy Chu quản sự, lập tức chào hỏi.

Chu quản sự này là phụ tá đắc lực nhất của lão bản đoàn thuyền Hối Hải, đoàn thuyền lớn nhất thành Đồng Sơn, rất được Hồ lão bản coi trọng. Không ít lần, ông thay mặt Hồ lão bản đi ra ngoài làm việc.

Viên lão bản không biết lần này ông đến đây làm gì, là đại diện cho Hồ lão bản hay là làm việc riêng.

“Viên lão bản, ngươi tới rồi à?” Chu quản sự đi tới một cái thùng gỗ, thấy bên trong còn dư lại một ít hải sản, ông hỏi: “Không có gì, ta chỉ tới đây xem thôi. À, hải sản của các ngươi bán như thế nào?”

Viên lão bản cười nói: “Chu quản sự muốn nếm thử hải sản thì cứ trực tiếp lấy đi, đây là hàng mới về hồi sáng, còn dư lại một ít, vẫn còn tươi. Để ta gọi người vớt cho ngươi.”

“Viên lão bản không cần khách khí, không phải ta muốn ăn hải sản.” Chu quản sự xua tay.

Viên lão bản hỏi: “Vậy là?”

Chu quản sự nhìn Viên lão bản, cười nói: “Lão bản của bọn ta thích ăn hải sản, còn đặc biệt thích món tôm của Dư lão bản ở Tụ Phúc Lâu. Hôm qua, ngài ấy đến Tụ Phúc Lâu ăn cơm, nghe nói hải sản tăng giá, còn tăng gấp đôi, sợ là sau này Tụ Phúc Lâu không còn làm món đó được nữa, nên mới kêu ta đi tra xem.”

Viên lão bản nghe vậy, trong lòng lộp bộp, sau đó cẩn thận hỏi: “Hồ lão gia thích ăn hải sản sao?”

Chu quản sự gật đầu: “Rất thích, trước kia không có đầu bếp giỏi, làm ra không ngon lành gì. Hiện tại có Tụ Phúc Lâu làm hợp khẩu vị của ngài ấy, cứ cách hai ba ngày là phải đến ăn một lần. Cho nên, nếu Tụ Phúc Lâu không làm tôm nữa, ngài ấy sẽ rất đau đầu, nên đã phái ta đi điều tra. Theo ý của ngài ấy, hải sản bán đắt như vậy, Hối Hải bọn ta cũng nên làm một chuyến vận chuyển hải sản, sẵn tiện cung cấp hàng cho Dư lão bản luôn. Chỉ cần Dư lão bản có được hàng, lão bản nhà ta sẽ luôn có mỹ vị ăn, Viên lão bản ngươi nói có phải không?”

Nghe vậy, Viên lão bản cảm giác lạnh cả người, nếu Hối Hải làm hải sản, đoàn thuyền gỗ nhà mình sao cạnh tranh lại đoàn thuyền rồng của Hối Hải?!

Ông nuốt nước miếng, khẩn trương xoa tay, nói: “Hải sản ở ngoài chợ tăng giá sao? Ta, bọn ta chỉ bán đúng một giá, một năm mới tăng một lần, mỗi lần chỉ tăng một hai văn thôi.”

“Phải không? Vậy tại sao Dư lão bản bọn họ lại nói hải sản tăng giá gấp đôi?” Chu quản sự nghe vậy, nghi hoặc hỏi, sau đó nói: “À, đúng rồi, nghe nói bột mì mà tiệm ăn vặt Dư Ký mua cũng tăng giá. Phu lang của Hồ lão gia, cha và A sao của ngài ấy đều thích ăn điểm tâm, nghe nói bọn họ rất lo sau này điểm tâm cũng sẽ tăng giá theo.”

Viên lão bản lau trán, đáp: “Bột mì cũng tăng giá sao? Giá cả của bột mì vốn rất ổn định, có lẽ là mấy lão bản đó tranh thủ sắp Tết nên kiếm thêm chút tiền.”

Chu quản sự liếc ông một cái, sau đó tiếp tục đánh giá kho hàng của Vận May, nói: “Viên lão bản, thùng gỗ của các ngươi khá tốt đấy, một thùng có thể đựng bao nhiêu cân hải sản? À, Viên lão bản, Hối Hải còn định mở thêm chuyến vận chuyển lương thực, ta đến đây để xin kinh nghiệm của ngươi, Thái Châu, Tần Châu và Dự Châu ở phương bắc, lương thực ở nơi nào có giá cả thấp hơn? Theo ta được biết, các ngươi nhập hàng ở huyện Yến Sơn, thành Tần Châu phải không?”

Định vận chuyển lương thực? Còn tra ra địa điểm nhập hàng của bọn họ?

Viên lão bản nghe đến đó, biết Chu quản sự vì chuyện bột mì và hải sản tăng giá mà tới, ông không dám lại chơi trò tâm cơ, nói: “…À, Chu quản sự, ta thấy chuyện bột mì và hải sản tăng giá có lẽ là hiểu lầm. Dù có tăng, cũng không thể tăng gấp đôi như vậy.”

“Phải không?” Chu quản sự nhìn chằm chằm Viên lão bản, hỏi.

Viên lão bản gật đầu, khẳng định đáp: “Đúng vậy.”

Chu quản sự tùy tay cầm một con cá lên, lơ đãng hỏi: “Lão bản Hương Mãn Lâu, Viên lão bản quen sao?”

Sắc mặt Viên lão bản trầm xuống, đáp: “Nó là, là *ngoại điệt của ta.”

*ngoại điệt: cháu bên ngoại.

“Ồ…” Chu quản sự thả lỏng con cá trên tay, nước bắn lên tung toé, nổi lên bong bóng nước.

Ông hất nước trên tay xuống, nói: “Viên lão bản, ngươi tới thành Đồng Sơn đã nhiều năm, bình thường chúng ta làm ăn, nước giếng không phạm nước sông, ở chung với nhau khá hoà thuận. Các ngươi làm ăn cũng không dễ dàng gì, cho nên, ta có ý tốt nhắc ngươi một câu, thành Đồng Sơn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, gia tộc lớn nhỏ có rất nhiều. Mỗi năm nhiều thêm một gia tộc, không phải dân địa phương, chủ yếu là từ bên ngoài tới, ngươi hiểu chứ?”

Viên lão bản nghe vậy, nhanh chóng gật đầu: “Đã hiểu.”

Chu quản sự nhìn chằm chằm Viên lão bản một hồi, xác nhận ông thật sự nghe hiểu, đứng lên, nhận khăn vải từ người bên cạnh, lau tay. Sau đó, ông vỗ vai Viên lão bản, nói: “Hiểu rồi thì tốt, vậy ta về đây, nhớ đừng khiến cho ta phải đi thêm một chuyến nào nữa.”

Viên lão bản trầm trọng gật đầu.

Đến khi Chu quản sự đi rồi, Viên lão bản mới lau mồ hôi ướt đầy trán, mồ hôi lạnh ứa ra, sau lưng áo ướt đẫm.

“Lão bản, ngươi không sao chứ?” Quản sự quan tâm hỏi.

Viên lão bản hữu khí vô lực vẫy tay, nói: “Không có gì, ngươi phái người đi một chuyến, nói với mấy lão bản của cửa hàng hải sản và lương thực. Kêu bọn họ đừng ép giá Dư Thanh Trạch nữa, khôi phục lại giá cũ đi.”

Quản sự nghe vậy, nhanh chóng đi tìm người truyền tin.

Viên lão bản về phòng, mở ngăn kéo ra, nhìn số tiền bên trong, thở dài, vốn đang vui vẻ vậy mà.

Giữa trưa, Giả Hiếu Nhân nghe tin chạy đến nhà của ông, hỏi: “Cữu cữu, tại sao lại như vậy? Con thấy người của ngài chạy đến cửa hàng hải sản, nói với lão bản đừng làm khó Dư Thanh Trạch nữa. Còn nữa, không phải lần trước con dặn là không được bán cho hắn sao? Sao ngài chỉ dặn bọn họ tăng giá?”

Sau khi trải qua chuyện buổi sáng, Viên lão bản đã bị doạ. Hơn nữa, ông tin Chu quản sự không chỉ nói suông, nếu ông không nhanh chóng xử lý, nói không chừng Hồ lão bản sẽ thật sự mở thêm hai chuyến thuyền. Đến lúc đó, đoàn thuyền nhỏ của ông còn làm ăn được gì nữa, sớm muộn gì cũng bị thâu tóm.

Viên lão bản nhìn Giả Hiếu Nhân, thấm thía khuyên nhủ: “Hiếu Nhân, ngươi nghe cữu cữu khuyên một câu, tập trung lo làm ăn đi. Đừng dùng cách mà ngươi đã dùng ở quê nhà áp qua bên này nữa, đặc biệt là Dư Ký, chúng ta không thể trêu vào.”

Giả Hiếu Nhân nhíu mày, hỏi: “Cữu cữu, ngài sao vậy?”

Viên lão bản lau mặt, nói: “Sáng hôm nay người của đoàn thuyền Hối Hải tới tìm ta, bọn họ cảnh cáo ta. Nếu còn gây khó dễ với Dư Thanh Trạch nữa, ta sẽ không sống yên ở thành Đồng Sơn này.”

“Đoàn thuyền Hối Hải?” Giả Hiếu Nhân nhíu mày, hỏi: “Bọn họ có liên quan gì?”

Viên lão bản giải thích: “Hồ lão bản của Hối Hải rất thích ăn hải sản, người nhà của hắn cũng thích ăn điểm tâm của Dư Ký. Hơn nữa, quan hệ của bọn họ và Thái phủ rất tốt, Dư Thanh Trạch cũng có quan hệ rất tốt với Thái phủ.”

Giả Hiếu Nhân cười nhạo: “Không phải chỉ là một đoàn thuyền nhỏ thôi sao? Mà đã doạ cữu cữu sợ như vậy rồi.”

Viên lão bản nói: “Một đoàn thuyền nhỏ? Hối Hải là đoàn thuyền lớn nhất ở thành Đồng Sơn! Bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt mất một chuyến thuyền của ta, ngươi không làm ngành này, dĩ nhiên không để bụng, nhưng ngươi không thể suy nghĩ cho cữu cữu một chút sao?”

“Vậy là, cữu cữu không giúp con?”

“Ta hữu tâm vô lực. Hiếu Nhân, nghe cữu cữu khuyên một câu, cữu cữu sẽ không hại ngươi, đừng đối nghịch với bọn họ. Tuy thúc thúc của ngươi có quan hệ với bên trên, nhưng Thái phủ cũng không dễ chọc.”

Giả Hiếu Nhân hừ một tiếng, nói: “Cữu cữu, ngài không sợ sau này trở lại Thanh Châu, sẽ không còn chỗ đứng sao?”

“Ngươi!” Viên lão bản khó thở, ngoại điệt này, vậy mà dám lấy chuyện ở quê nhà ra uy hiếp ông. Ông vung tay áo, nói: “Ngươi nghe hay không thì tuỳ! Ta nói cho ngươi biết, tháng năm năm nay, ta đã dời hộ tịch đến thành Đồng Sơn rồi, có về hay không ta cũng không bị ảnh hưởng gì cả!”

Giả Hiếu Nhân nheo mắt lại, hắn đã quên quả thật hồi tháng năm cửu cửu có trở về một lần để dời hộ tịch. Hắn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

Không có Viên lão bản hỗ trợ, Giả Hiếu Nhân suy nghĩ hai ngày, đang nghĩ cách để đối phó Tụ Phúc Lâu, hắn lại nghe tin Tụ Phúc Lâu vừa cho ra mắt một món mới — vịt quay!

Cũng là món bán chạy nhất của Hương Mãn Lâu.