Editor: Aubrey.

Sướng ca nhi biết vì chuyện dựng chí mà từ nhỏ Nhạc ca nhi đã chịu nhiều ủy khuất, suốt một năm qua y luôn dẫn Nhạc ca nhi đi châm cứu. Vì điều dưỡng thân thể, mà y đã chứng kiến Nhạc ca nhi chịu khổ nhiều như thế nào, bây giờ khi thấy Nhạc ca nhi khóc, y có thể hiểu được cảm giác của người bằng hữu thân nhất này.

“Được rồi, đây là chuyện đáng mừng, đừng khóc nhiều quá. A ma nói tâm trạng của dựng phu không thể bị ảnh hưởng, phải lạc quan lên, như vậy mới tốt cho cả dựng phu và bảo bảo.”

Sướng ca nhi giơ tay lau nước mắt cho Nhạc ca nhi, nước mắt mới lại rơi xuống, y giang tay ôm Nhạc ca nhi. Rõ ràng là định khuyên người ta, nhưng mũi cũng bắt đầu lên men, nước mắt lưng tròng từ lúc nào không hay.

Nhạc ca nhi gật đầu, y đang vui, không thể khóc được, nhưng không hiểu sao nước mắt cứ chảy ra hoài, không ngừng được.

Diệp đại phu nhìn hai người vừa khóc vừa cười, ông cười lắc đầu.

Tình cảnh như vậy, ông đã chứng kiến rất nhiều, cũng đã từng trải qua, nên có thể hiểu được tâm trạng của bọn họ. Chính vì vậy, bất kỳ ca nhi nào tới tìm ông cầu cứu, ông cũng không cự tuyệt, tận lực điều trị thân thể cho bọn họ để bọn họ có khả năng hoài thai, kiên trì cởi bỏ sự chấp nhất của bọn họ.

“Được rồi, các ngươi đang là dựng phu, chú ý sức khoẻ một chút.” Diệp đại phu thấy hai người không có dấu hiệu dừng lại, nhanh chóng nói: “Nhạc ca nhi, ta có vài lời cần dặn ngươi trong thời gian mang thai.”

Nghe vậy, Nhạc ca nhi đang trong trạng thái kinh hỉ quá mức lấy lại tinh thần, vội lau nước mắt. Y xoay người chăm chú nhìn Diệp đại phu, lắng tai nghe lời dặn của ông.

Sướng ca nhi kéo Nhạc ca nhi ngồi xuống, đưa khăn tay cho y để y lau mặt, bản thân cũng lau khô, ngồi xuống một cái ghế khác, cùng nhau nghe.

Diệp đại phu dặn dò Nhạc ca nhi, kể ra các phản ứng có thể sẽ xảy ra trong thời gian mang thai, tỉ mỉ giải thích cách đề phòng. Sau đó, ông nói cho y biết một số tình trạng sẽ xảy ra trong giai đoạn sắp sinh, để y chuẩn bị trước. Còn nữa, ông nói bây giờ đã có thể thực hiện một số công tác chuẩn bị cho sinh sản và sau khi em bé ra đời.

Nhạc ca nhi cẩn thận nghe, tập trung nhìn Diệp đại phu, thỉnh thoảng gật đầu, ý bảo đã nhớ kỹ, còn hỏi một số chuyện không hiểu.

Sướng ca nhi ở một bên phiên dịch, cũng nghe lại những lời dặn của Diệp Mạn.

Ra khỏi dược phòng của Diệp đại phu, Nhạc ca nhi trò chuyện với Sướng ca nhi một hồi, chủ yếu là hỏi về một số việc trong thời gian mang thai, xem như chia sẻ kinh nghiệm.

“Tóm lại, trong thời gian này ngươi phải thật cẩn thận, dựng chí ngứa cũng không được gãi nhiều, nếu có cái gì không rõ thì tới đây hỏi A ma. Chắc khoảng bảy tám ngày nữa là ta được ra ngoài, lúc đó sẽ tìm ngươi, chúng ta có thể cùng nhau may y phục và giày nhỏ cho bảo bảo.” Sướng ca nhi cười nói với Nhạc ca nhi.

Nhạc ca nhi gật đầu, nghĩ đến chuyện làm y phục cho bé con của mình, y lại hưng phấn và kích động, tay bất giác xoa bụng.

Bé con…

“Ngươi mau về đi, nói tin tốt này cho Dư lão bản và gia gia biết, chắc chắn bọn họ sẽ rất vui.” Sướng ca nhi nói.

Nhạc ca nhi gật đầu, cáo biệt với Sướng ca nhi rồi lên xe về nhà.

Ngồi trên xe ngựa, tay của y đặt lên bụng, cúi đầu nhìn, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, trong lòng vô cùng hạnh phúc.

Trong này có em bé, bé con đầu tiên của y và phu quân, nếu phu quân biết, không biết sẽ có phản ứng gì? Còn gia gia bọn họ, chắc là sẽ mừng lắm?

Thật muốn nhanh trở về, nhanh về tửu lâu, thông báo tin tốt này cho bọn họ.

Nóng lòng về quá!

Thật vất vả trở lại tửu lâu, tuy trong lòng sốt ruột, nhưng y vẫn nhớ mình đang hoài thai, phải kiềm chế, không được nhảy xuống xe ngựa như lúc trước. Y sử dụng ghế đệm chân, bước xuống, rồi chậm rãi vào nhà bếp.

“Ủa? Nhạc ca nhi, sao hôm nay về sớm vậy?” Mẫn thúc sao thấy Nhạc ca nhi về, tò mò hỏi.

Bình thường Nhạc ca nhi châm cứu xong, ít nhất cũng tầm giữa trưa, hôm nay còn nửa canh giờ nữa mới đến trưa.

Nhạc ca nhi cười khoa tay nói hôm nay không cần châm cứu.

Không tìm được Dư Thanh Trạch trong bếp, Nhạc ca nhi nhi tìm xung quanh.

“Tìm Dư lão bản hả?” Mẫn thúc sao hỏi.

Nhạc ca nhi gật đầu.

“Hắn và Gia Bảo đang ở nhà kho, gạo mới vừa chuyển tới, bọn họ đang ghi sổ.”

Nhạc ca nhi cảm ơn Mẫn thúc sao, đi ra nhà kho, quả nhiên tìm được Dư Thanh Trạch và Gia Bảo.

Hai người thấy y đã trở về, cũng kinh ngạc, Dư Thanh Trạch hỏi: “Hôm nay về sớm vậy?”

Nhạc ca nhi kích động đi tới, khoé mắt cong cong, nhìn bọn họ, sau đó khoa tay nói: Diệp đại phu nói ta mang thai, trong bụng có bé con.

Hai người nhìn thủ thế của Nhạc ca nhi, há hốc miệng, vô cùng sửng sốt.

Ngay sau đó, Gia Bảo phản ứng lại, khiếp sợ hỏi: “Thật vậy sao?”

Nhạc ca nhi gật đầu.

“Thật tốt quá, chúc mừng ca phu! Chúc mừng đại ca!” Gia Bảo cao hứng nói, dời mắt xuống bụng Nhạc ca nhi, hưng phấn hỏi: “Vậy ta được làm thúc thúc rồi phải không?”

Nhạc ca nhi gật đầu, sắc mặt đỏ ửng, sao phu quân không nói gì vậy?

Gia Bảo vốn là một người rất biết cách nhìn mặt đoán lòng, sau khi chúc mừng Nhạc ca nhi xong. Hắn vui vẻ tự giác tìm cớ đi ra ngoài, để đại ca và ca phu ở lại.

Nhạc ca nhi có chút thấp thỏm nhìn Dư Thanh Trạch, thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào bụng mình, y có hơi chần chờ huơ huơ tay trước mặt hắn.

Dư Thanh Trạch vội lấy lại tinh thần, kinh hỉ hỏi: “Thật sao?!”

Nhạc ca nhi gật đầu, khoa tay hỏi: Ngươi vui không?

Dư Thanh Trạch gật đầu, ôm lấy Nhạc ca nhi, cười hôn lên môi y: “Mừng lắm! Vừa mừng vừa sợ!”

Quả thật là một tin vui cực kỳ lớn, khiến Dư Thanh Trạch hoàn toàn ngẩn ra.

Hắn vốn không ôm hy vọng lớn với chuyện này, chỉ muốn thoả mãn tâm nguyện của Nhạc ca nhi và phối hợp với y thôi. Nếu sau khi trị liệu xong vẫn không hoài thai được, cũng không sao cả.

Dù sao, ở kiếp trước của hắn, y học phát triển hơn nơi này nhiều, vấn đề vô sinh luôn là vấn đề mà y học quan tâm.

Hơn nữa, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ một thuần gay như mình sẽ có con, nên đã chặt đứt ý niệm đó từ lâu. Lúc trước, Diệp đại phu cũng đã nói tình trạng của Nhạc ca nhi rất nghiêm trọng, dựa theo cách nói đó, Dư Thanh Trạch cảm thấy không có hy vọng nhiều lắm.

Nhưng không ngờ, Nhạc ca nhi thật sự có thai!

Bọn họ sắp có con!

Hắn thật sự không biết nên phản ứng với chuyện này như thế nào, ngoại trừ mừng rỡ, còn lại là không dám tin.

Ôm Nhạc ca nhi một hồi, cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại, bỗng nhiên cười rộ lên, càng cười càng lớn, cuối cùng từ hắc hắc biến thành ha ha ha.

“Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha, chúng ta có con, có con rồi! Ta vậy mà có con rồi!”

Hắn cao hứng bế Nhạc ca nhi lên xoay một vòng, xoay thêm một vòng nữa mới dừng lại. Đè mặt y ra hôn, hôn thật nhiều, hôn xong rồi cười ngây ngô.

Nhạc ca nhi thấy vậy, cũng cười ngây ngô theo, hai người ở trong nhà kho vui đến mức không kiềm lại được.

Đến khi hưng phấn xong, Dư Thanh Trạch lại hỏi liên tục vài vấn đề, hỏi Diệp đại phu nói như thế nào, hỏi y có chỗ nào không thoải mái hay không, có bị nôn nghén không. Còn hỏi cần phải chú ý những gì, hôm qua bọn họ mới hành phòng có bị ảnh hưởng gì hay không, cách chăm sóc dựng phu như thế nào,…

Nhạc ca nhi kiên nhẫn trả lời từng cái.

Đến trưa, Nhạc ca nhi thay y phục chuẩn bị vô bếp.

Dư Thanh Trạch và Gia Bảo thấy vậy, nhanh chóng ngăn cản, đuổi y ra khỏi nhà bếp, kêu y ra ngoài ngồi nghỉ ngơi.

Đại Tùng và Đại Chí đều tò mò nhìn, không phải hôm nay Nhạc ca nhi không có châm cứu sao? Sao không cho y đứng bếp? Đang định hỏi, hai người bọn họ bị Mẫn thúc sao gọi lại: “Đừng có hỏi, lo làm đồ ăn của các ngươi đi.”

Mẫn thúc sao thấy Nhạc ca nhi về sớm, rồi thấy Gia Bảo mặt mày rạng rỡ trở lại, còn nghe thấy tiếng cười to của Dư Thanh Trạch ở ngoài nhà kho, ông nghĩ chắc là Nhạc ca nhi đã có rồi. Dựa theo phong tục, trong ba tháng đầu mang thai không thể nói cho người ngoài biết, như vậy sẽ không tốt cho thai nhi, vậy nên Mẫn thúc sao mới không cho bọn họ đi hỏi.

Giữa trưa, Thường gia gia đến, hai người nói lại tin tốt này cho ông biết.

Sau khi Thường gia gia nghe, nửa ngày không thốt nên lời, cuối cùng lệ rơi như mưa, nói: “Tốt, tốt, tốt! Đây là ông trời phù hộ!”

Dư Thanh Trạch nói: “Gia gia, việc này là nhờ Diệp đại phu.”

Thường gia gia gật đầu, nói: “Phải, phải, phải. Là nhờ Diệp đại phu, chúng ta nhất định phải cảm ơn người ta thật tốt.”

Dư Thanh Trạch gật đầu: “Phải, chiều con sẽ đi mua lễ vật, ngày mai đến Tiết phủ cảm ơn.”

Thường gia gia nói: “Đúng vậy, ngày mai đi.”

Đến chạng vạng, Thường Hạo về, biết được tin này, nhóc mừng như điên, hai mắt mở to hỏi: “Ta, ta sắp được làm cữu cữu phải không?”

Nhạc ca nhi cười gật đầu.

Thường Hạo giữ chặt tay Gia Bảo, kích động reo lên: “Gia Bảo ca, ta sắp được làm cữu cữu!”

Gia Bảo cười nói: “Đúng, đúng, đúng, ngươi sẽ được làm cữu cữu, còn ta sẽ được làm thúc thúc!”

Hai thiếu niên nhìn nhau cười ngây ngô.

Bọn họ reo lớn như vậy, toàn bộ người trong bếp và hậu viện đã biết hết.

Đại Tùng và Đại Chí nhìn nhau, thế mới biết nguyên nhân, cả hai đều mừng cho Dư lão bản và Nhạc ca nhi.

Mẫn thúc sao nghe vậy, vội vàng chạy tới nhà kho, nói: “Ai da, Thường Hạo! Ngươi la lớn quá, mọi người đều biết cả rồi, trước ba tháng không thể nói cho người ngoài biết, sẽ đắc tội thai thần có biết không?!”

Thường Hạo và Gia Bảo sửng sốt, bọn họ không biết việc này, Thường Hạo hỏi: “Không, không thể nói?”

Mẫn thúc sao gật đầu, nói: “Sau này phải nhớ kỹ, chờ đứa bé trong bụng ca của ngươi qua ba tháng mới được nói, biết không?”

Hai thiếu niên vội vàng gật đầu.

Thường Hạo chột dạ hỏi: “Vậy, vậy mọi người đã nghe hết rồi, làm sao bây giờ? Thúc sao, thai thần có trách con không? Bé con có bị ảnh hưởng không? Con sẽ xin lỗi ngài.”

Thường Hạo không chờ Mẫn thúc sao trả lời, đã chấp tay trước ngực, vái lên không trung: “Thưa thai thần, vừa rồi tiểu nhân không biết quy củ, xin ngài hãy đại nhân đại lượng bỏ qua. Xin ngài phù hộ cho ca ca và tiểu ngoại điệt của con được khoẻ mạnh, để ca của con thuận lợi sinh hạ tiểu ngoại điệt. Con xin đa tạ ngài, về nhà con sẽ mời ngài ăn ngon, xin ngài phù hộ, phù hộ…”

Gia Bảo thấy thế, cũng vái theo, ngay cả Thường gia gia và Nhạc ca nhi cũng vái lạy.

Dư Thanh Trạch dở khóc dở cười, hắn không có biện pháp với sự mê tín của cổ đại. Sở dĩ thai nhi trong ba tháng đầu không thể nói cho người ngoài, theo khoa học giải thích, là vì lúc này thai nhi chưa ổn định, rất dễ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, dẫn đến sinh non. Vì vậy, đa số mọi người sẽ chờ thai nhi qua ba tháng mới nói cho bạn bè, thân thích biết.

Có điều, vì để cho bọn họ yên tâm, cứ kệ bọn họ đi.

Thừa dịp sắc trời chưa tối, Thường Hạo và Thường gia gia đi ra ngoài mua đồ về cúng thai thần. Ba nén hương cùng với một ít cống phẩm, thành kính dâng lên.

Ngày hôm sau, Dư Thanh Trạch mang lễ vật tới cửa cảm tạ Diệp đại phu, còn tự mình hỏi ông cách chăm sóc dựng phu.

Điều này làm cho Diệp đại phu vô cùng hài lòng.

Bởi vì Nhạc ca nhi mang thai, Thường gia gia và Dư Thanh Trạch bọn họ sợ y mệt, bọn họ nhất trí ăn ý với nhau, không cho Nhạc ca nhi làm việc nặng, kể cả nấu nước rửa mặt cũng không cho y làm.

“Ca! Để ta làm, ngươi ngồi đi.”

“Ca phu! Để ta nhóm lửa, ngươi mau nghỉ ngơi đi.”

“Phu lang! Cái thùng này nặng lắm, để ta khiêng.”

Nhìn từng việc trên tay bị đoạt đi, Nhạc ca nhi vô cùng bất đắc dĩ: Chỉ là một cái thùng rỗng thôi mà, nó còn nhẹ hơn một chén cơm đấy!

Ở nhà không cho nhóm lửa nấu nước, không cho giặt quần áo, không cho nhổ cỏ, ngay cả muốn quét nhà cũng bị giựt cây chổi…

Ở tửu lâu thì không được nấu ăn, không cho rửa rau vì sợ nước lạnh, cũng không được bưng đồ ăn, càng không được lên xuống cầu thang. Không cho đi ra ngoài đại sảnh, vì sợ sẽ bị người ta đụng phải…

Nhạc ca nhi phát hiện y chỉ có thể ngẩn người ở quầy, nhưng ở đây đã có trướng phòng tiên sinh rồi, tính toán cũng rất nhanh. Hoàn toàn không cho y cơ hội tính tiền cho khách, y chỉ có thể ngồi chơi.

Điều này làm cho một người cần mẫn như Nhạc ca nhi khó thích ứng, tự nhiên có cảm giác mình như trở thành phế nhân.

Nhạc ca nhi nhàm chán suốt một buổi sáng, thừa dịp buổi chiều không có khách, y nhờ Dư Thanh Trạch đưa mình tới tiệm vải, mua một ít vải về may y phục cho con.

Chỉ là, sau khi trở về, lại bị nhóm thúc sao nói trong ba tháng đầu không được chạm vào vật nhọn. Kim chỉ cũng không, chờ qua ba tháng rồi tính.

Nhạc ca nhi: … Khó trách Sướng ca nhi oán giận với mình ở nhà chán muốn chết.

Dư Thanh Trạch thấy y không vui, biết y nhàm chán, sợ y buồn ra bệnh. Hắn tới cửa hàng bán dụng cụ thư phòng một chuyến, mua một cái bàn đặt trong kho cho y, đặt một chậu than, để y ngồi vừa sưởi ấm vừa luyện chữ.

Nhạc ca nhi vui vẻ, trước đây y chỉ luyện viết chữ trên cát, chưa từng viết bằng bút lông bao giờ, bây giờ rất hài lòng tập luyện chữ.

Cuối cùng cũng có việc để làm.