*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Aubrey.

Bất ngờ nhận được nguyên liệu nấu ăn mới, Dư Thanh Trạch hưng phấn dẫn theo Nhạc ca nhi ra chợ dạo một vòng. Sau đó, bọn họ tìm được thì là ở chợ, mua thêm hai quả bưởi, Dư Thanh Trạch vui sướng cùng Nhạc ca nhi đi về nhà.

Hôm nay ăn Tết, trường học cũng nghỉ.

Buổi sáng, Thường Hạo và Thường gia gia mang theo bánh trung thu và một ít thịt đến nhà phu tử làm quà tạ lễ, sau đó về nhà giết gà, chờ Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc về là có thể nấu cơm.

Ông cháu hai người ngồi quanh chậu gỗ vặt lông gà, vừa làm vừa nói chuyện phiếm.

"Gia gia, hôm nay chúng ta không cần làm bánh đoàn viên sao?" Thường Hạo cầm đùi gà, vừa vặt lông vừa hỏi Thường gia gia.

Thường gia gia đáp: "Không cần, Nguyệt ca nhi có mang đến đây một ít, như vậy đủ ăn rồi."

Thường Hạo "À" một tiếng, lại nói: "Gia gia, sao bây giờ con cảm thấy không muốn ăn bánh đoàn viên nữa, trước kia con vẫn luôn trông đến Tết Trung Thu để được ăn bánh đoàn viên."

Thường gia gia cười hỏi: "Từ khi được ăn bánh trung thu, con không thích ăn bánh đoàn viên nữa?"

Thường Hạo cười hì hì, nói: "Tại vì bánh trung thu ăn ngon, không phải gia gia cũng cảm thấy như vậy sao?"

Thường gia gia gật đầu, đáp: "Hương vị quả thật rất không tồi."

Thường Hạo cười, nhóc nhìn gia gia vài lần, sau đó thử thăm dò hỏi: "Gia gia, từ khi Dư đại ca tới nhà của chúng ta, chúng ta vừa được ăn ngon, còn kiếm được tiền. Gia gia, ngài nói xem, có phải Dư đại ca rất tốt không?"

Thường gia gia nhìn nhóc, đáp: "Quả thật rất tốt."

Tiểu thiếu niên chưa biết gia gia đã biết chuyện của Dư Thanh Trạch và ca của nhóc, cũng đã đồng ý. Nhóc còn đang nhọc lòng vì hạnh phúc của ca, mà bắt đầu ngầm ám hiệu từng bước với gia gia.

Nhóc giương mắt nhìn gia gia, sau đó cẩn thận hỏi: "Vậy gia gia, người cảm thấy nếu... Con nói là nếu thôi nha, nếu Dư đại ca làm ca phu của con, người cảm thấy thế nào?"

"Cái gì thế nào?" Thường gia gia bình tĩnh hỏi.

Thường Hạo dùng mu bàn tay cọ cọ chóp mũi, chột dạ nói: "Là... Gia gia, người xem, Dư đại ca tốt như vậy, nếu hắn và ca của con thành đôi, trở thành ca phu của con, có phải như vậy sẽ rất tốt không?"

Thường gia gia gật đầu, nói: "Ừm, rất tốt."

"Đúng không?!" Thường Hạo ném đùi gà, nhảy dựng lên, vô cùng hưng phấn. Ngay cả cái ghế đang ngồi cũng bị nhóc làm ngã, nhóc khoa tay nói: "Con cũng cảm thấy rất tốt! Vô cùng tốt! Cực kỳ tốt! Đặc biệt tốt!"

"Này này này, con khỉ quậy, tay toàn nước không, còn dính đầy lông nữa! Đừng huơ, dính lên mặt ta rồi." Thường gia gia ngửa người ra sau, tránh bọt nước và lông gà trên tay Thường Hạo, nhanh chóng kêu nhóc ngừng lại.

"Dạ, con xin lỗi gia gia, chỉ tại con quá kích động!" Thường Hạo cười hì hì nhấc ghế lên, ngồi xuống, tiếp tục vặt lông gà.

Thường gia gia liếc nhóc, nói: "Con khỉ quậy, con kích động cái gì? Ta nói cho con biết, con kích động cũng vô dụng, nếu muốn ca của con thích, thì con không được xen vào."

Thường Hạo nghe xong, cảm thấy có gì đó sai sai, nhóc nhìn gia gia của mình, hỏi: "Gia gia, có phải người biết gì rồi không?"

"Mắt của gia gia con chỉ hơi mờ thôi, nhưng không mù! Ngay cả con cũng phát hiện, chẳng lẽ ta không nhìn ra?" Thường gia gia tức giận trừng nhóc, nói: "Con lo mà vặt hết lông gà đi, vặt sạch sẽ một chút, đừng tưởng ta mắt mờ mà không thấy!"

Thường Hạo bị mắng cũng không giận, nhóc lại cười hì hì, nói: "Thì ra gia gia đã biết Dư đại ca thích ca của con sao? Theo con thấy, gia gia, ca của con cũng thích Dư đại ca, mỗi lần y nhìn Dư đại ca đều đỏ mặt, trước kia con không thấy y đỏ mặt khi nhìn hán tử khác bao giờ, người nói xem có phải không? Còn nữa, y sẽ luôn thừa dịp người khác không chú ý mà lén nhìn Dư đại ca, y cho rằng không có ai phát hiện, mà không biết con đã sớm phát hiện rồi..."

Tiểu thiếu niên tóm được cơ hội, bắt đầu ba hoa không ngừng.

Việc này nghẹn trong lòng nhóc lâu như vậy, thường ngày chỉ có thể thầm tự cân nhắc, cân nhắc xem những việc mình làm là đúng hay sai, đối với ca có ảnh hưởng tốt hay xấu. Hiện tại, sau khi biết gia gia cũng biết, nhóc lập tức muốn cùng gia gia phân tích, xem ca của nhóc rốt cuộc có thích Dư đại ca hay không, hai người bọn họ có thể thành đôi hay không, cuối cùng Dư đại ca có trở thành ca phu của nhóc hay không? Nếu có thể thành, việc này đối với ca của nhóc là tốt hay xấu?

Nhói luyên huyên liên tục, khiến cho lỗ tai của gia gia bắt đầu đau.

"Được rồi, được rồi, được rồi!" Thường gia gia nhanh chóng cản nhóc lại, nói: "Con nghĩ nhiều như vậy làm gì? Chỉ thêm nhọc lòng thôi."

Thường Hạo không phục, phản bác đáp: "Đây là chuyện hạnh phúc cả đời của ca đó gia gia, chúng ta phải quan tâm nhiều một chút. Lỡ như sau khi ca của con gả đi rồi, phát hiện ca phu không tốt, vậy ca của con phải làm sao?!"

Thường gia gia bị lời phản bác của nhóc chọc cười, ông hỏi: "Không phải lúc nãy con là người nói Dư đại ca của con rất tốt sao?"

Thường Hạo gật đầu: "Đúng vậy, Dư đại ca rất tốt."

Thường gia gia lại hỏi: "Vậy con còn nghĩ nhiều như vậy làm gì?"

Thường Hạo sửng sốt, sau đó lại thở dài, nói: "Aiz! Gia gia, không phải con đang lo lỡ như có chuyện sao? Dư đại ca thật sự quá tốt, khiến cho con cảm thấy cứ như đang nằm mơ vậy, chỉ sợ ngày nào đó Dư đại ca đột nhiên biến mất, như vậy không phải chúng ta sẽ trở lại cuộc sống như trước đây sao?"

"Đừng nói bậy, một người sống sờ sờ ngày nào cũng xuất hiện trước mặt con, cái gì mà nằm mơ với không nằm mơ." Thường gia gia thở dài, dặn dò nhóc: "Con tuyệt đối không được nói những suy nghĩ này với ca của con, nếu không, ta sẽ không tha cho con đâu."

Thường Hạo gật đầu, đáp: "Con biết rồi, gia gia. Người yên tâm đi, con sẽ không nói cho ca nghe mấy thứ này."

"Con không cần nghĩ đến mấy việc này nữa, con lo mà học hành cho tốt đi, để gia gia lo là được rồi."

Thường Hạo nhìn gia gia một hồi, cuối cùng gật đầu đáp: "Vâng." Nhưng vẫn thầm suy nghĩ.

Không bao lâu sau, Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc trở lại, nói cho bọn họ biết hôm nay có thịt trâu và thịt lợn rừng ăn.

"Thịt trâu?! Thịt lợn rừng?! Dư đại ca, sao các ngươi mua được thịt trâu, lại còn mua nhiều như vậy?!" Vừa rồi tiểu thiếu niên vẫn còn vì hạnh phúc của ca mà lo sốt ruột, trong nháy mắt biến thành một tiểu tham ăn, hoàn toàn vứt bỏ những phiền não lúc nãy lên chín tầng mây.

"Lưu lão bản cho." Dư Thanh Trạch cười đáp.

Thường Hạo ôm rổ thịt, hai mắt dính chặt vào mớ thịt bên trong, miệng còn không quên nói: "Lưu lão bản thật tốt, cho chúng ta nhiều thịt như vậy!"

Thường gia gia cốc đầu nhóc một cái: "Là nhờ Dư đại ca của con giúp hắn kiếm được tiền! Lông gà còn chưa vặt xong, mau cất thịt vào trong bếp, rồi nhanh chóng quay lại vặt lông tiếp."

Thường Hạo vâng một tiếp, ôm thịt đi cất, rồi trở lại ngồi xuống cái ghế nhỏ của mình, vặt lông gà, vừa vặt vừa hỏi: "Dư đại ca, thịt trâu nên làm món gì?"

"Giữa trưa xào thịt trâu với thì là, buổi tối làm thịt trâu hầm củ cải. Ở đây có một miếng thịt nạm, dùng phần này hầm."

lam-ruong-chi-ong-trum-my-thuc-44-0

(Thịt trâu xào thì là)

lam-ruong-chi-ong-trum-my-thuc-44-1

(Thịt trâu hầm củ cải)

"Oa! Nghe có vẻ rất ngon, còn thì là là gì?"

"Là một loại nguyên liệu, rất thơm. Đúng rồi, tối nay có muốn vào thành xem hoa đăng không?"

"Muốn muốn."

"Vậy cơm trưa và cơm chiều phải ăn sớm một chút."

Bởi vì ăn Tết, mà trước kia Dư Thanh Trạch chưa dạy cho Thường Nhạc nấu thịt trâu và thịt lợn rừng bao giờ. Nên bữa trưa hôm nay sẽ do Dư Thanh Trạch làm, vừa làm vừa dạy cho Thường Nhạc.

Hiện tại, Dư Thanh Trạch đã có thể hiểu những thủ thế của Thường Nhạc, hai người giao lưu dễ dàng hơn lúc trước. Thường Nhạc có cái gì không rõ, sẽ trực tiếp khoa tay hỏi Dư Thanh Trạch, Dư Thanh Trạch sẽ lập tức giải đáp thắc mắc cho y.

Hai người vừa nói vừa làm, phối hợp vô cùng ăn ý, không khí vừa hài hòa vừa ấm áp.

Thường Hạo dựa sát cửa nhà bếp quan sát một hồi, sau đó nhỏ giọng nói với gia gia: "Gia gia, người xem, bọn họ phối hợp rất ăn ý, đứng chung một chỗ có phải rất xứng đôi không?"

Thường gia gia trừng mắt liếc nhóc, không để ý tới nhóc, nói: "Mau dọn sạch sẽ cái chậu này đi, rồi đi nhóm lửa, chúng ta sẽ hầm canh gà."

Tiểu thiếu niên bĩu môi, chắc chắn trong lòng gia gia cũng nghĩ như vậy, còn giả vờ!

Nửa canh giờ hai khắc sau, đồ ăn được dọn lên bàn, cả nhà chuẩn bị ăn cơm.

Hai huynh đệ Thường Nhạc theo như thường lệ đốt tiền giấy cho lão sao, cha và A ma của bọn họ trên trời trước. Dư Thanh Trạch cũng thắp một nén nhang, thể hiện sự tôn kính.

Bữa trưa hôm nay gồm có thịt trâu xào thì là, thịt lợn rừng kho tàu, lòng gà xào đậu que, cá hấp, thêm rau xào và canh gà hầm, vô cùng phong phú.

Dư Thanh Trạch còn mua một bình rượu hoa quế ở trong thành, rót cho Thường gia gia một ly, hắn cũng tự rót cho mình một ly, rồi rót cho Thường Nhạc nửa ly.

Thường Nhạc thấy Dư Thanh Trạch rót rượu cho mình, y vội vàng giơ tay ngăn cản, ý bảo không cần.

Dư Thanh Trạch nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, rượu này rất nhẹ, không say đâu, có thể uống một chút. Nếu ngươi say, buổi chiều ngủ một giấc sẽ không sao nữa, buổi tối ăn cơm xong chúng ta sẽ đi xem hoa đăng."

Thường gia gia cũng nói: "Uống một chút không có việc gì đâu."

Thường Nhạc đành thỏa hiệp.

Thường Hạo cũng muốn uống, nhưng lại bị Dư Thanh Trạch cự tuyệt, múc cho nhóc một chén canh gà.

Vì vậy, tiểu thiếu niên đành nhìn ba người lớn cụng ly, còn nhóc thì chỉ có thể uống canh gà!

Ở thế giới này, bình thường người dân rất ít ăn thịt trâu, những hộ gia đình như Thường Nhạc có muốn mua cũng rất khó mua được, mua không nổi. Cho nên, đây là lần đầu tiên bọn họ được ăn thịt trâu.

"Oa! Thịt trâu này ngon quá! Hương vị rất khác những món thịt khác!" Thường Hạo ăn một ngụm, theo thường lệ đánh giá trước, sau đó mới thúc giục những người khác: "Gia gia, Dư đại ca, ca! Các ngươi cũng mau ăn đi, ăn ngon lắm!"

Thường gia gia và Thường Nhạc ăn một miếng, cũng gật đầu, tỏ vẻ rất ngon.

Thấy bọn họ thích, Dư Thanh Trạch chỉ ăn hai ngụm, rồi không đụng tới nữa, chuyển qua ăn cá.

Nhưng chỉ chốc lát sau, hắn mới vừa cùng Thường gia gia làm một ly, quay đầu lại, chợt phát hiện trong chén của mình vừa có thêm hai miếng thịt trâu.

Dư Thanh Trạch quay đầu nhìn Thường Nhạc.

Thường Nhạc khoa tay nói: Ngươi cũng ăn đi.

Dư Thanh Trạch cười đáp: "Được." Hắn vốn cho rằng mình đã kín đáo lắm rồi, không ngờ vẫn bị Nhạc ca nhi chú ý tới.

Trên bàn là những món vừa thích hợp đưa cơm, vừa thích hợp làm mồi nhắm. Dư Thanh Trạch và Thường gia gia vừa rót vừa chậm rãi uống, vô cùng thoải mái.

Mà bọn họ không nghĩ tới, Thường Nhạc uống xong một ly rượu hoa quế, vô cùng thích hương vị này, còn tự lấy bầu rượu rót thêm.

Dư Thanh Trạch thấy y uống xong hai ly, chép miệng, xem ra vẫn chưa đã thèm, hắn lại gần, nhẹ giọng hỏi: "Uống ngon không?"

Thường Nhạc gật đầu, đôi mắt ngấn nước, khoa tay nói: Nó hơi ngọt, còn có mùi thơm của hoa quế, rất dễ uống.

Dư Thanh Trạch thấy vậy, thầm nghĩ ra một cách, hắn lấy bầu rượu qua rót cho y một ly, nói: "Uống đi, bình thường khó có dịp được uống."

Thường Nhạc không để ý lắm, bọn họ vừa ăn vừa uống, Thường Nhạc cùng hai hán tử cạn ly, cạn xong uống hết. Dần dần, vì say mà mặt đỏ lên, đầu cũng bắt đầu choáng váng.

Chờ cơm nước xong, Thường Nhạc lập tức gục trên bàn, tác dụng của rượu đã bắt đầu nổi lên.

Dư Thanh Trạch thấy vậy, cười khẽ. Hắn để ý, Nhạc ca nhi uống tổng cộng năm ly, ban đầu thì rất ít, sau đó càng ngày càng tăng.

Cũng may nồng độ của loại rượu này không cao, nếu không, Dư Thanh Trạch không dám cho y uống nhiều như vậy.

"Nhạc ca nhi? Tỉnh tỉnh, lên giường nằm đi."

Hôm nay Thường gia gia cao hứng, nên cũng uống không ít, nhưng bởi vì tuổi đã cao, nên uống xong cũng hơi choáng váng, ông phất tay, nói: "Ngươi đỡ nó vào phòng đi, nó không tự đi được đâu."

"Vâng." Dư Thanh Trạch gật đầu đáp.

Thường Hạo tự động thu dọn chén đũa vào nhà bếp rửa sạch, Thường gia gia ra nhà sau ngồi cho tỉnh rượu.

Dư Thanh Trạch kéo một tay của Thường Nhạc khoác lên vai mình, tay còn lại đỡ eo y, đi về phòng.

Thường Nhạc mơ màng đi theo hắn.

Đỡ Thường Nhạc vào phòng, ngồi vào mép giường, để y dựa vào mình. Dư Thanh Trạch kéo màn qua một bên, sau đó bế Thường Nhạc nằm lên giường.

Dư Thanh Trạch đi ra ngoài, rót hai chén nước, một chén cho Thường gia gia, chén còn lại mang vào phòng cho Thường Nhạc.

"Nhạc ca nhi, Nhạc ca nhi, uống miếng nước đi." Dư Thanh Trạch vỗ mặt Thường Nhạc, đánh thức y.

Thường Nhạc mở mắt, nhìn một hồi, mới thấy rõ người trước mặt là Dư Thanh Trạch.

"Ngoan, uống nước rồi ngủ tiếp." Dư Thanh Trạch nâng đầu Thường Nhạc lên, đút y uống hai ngụm, rồi nhẹ nhàng thả y xuống, để cho y nghỉ ngơi, còn hắn thì đi ra ngoài.

Ai ngờ, còn chưa kịp đứng lên, góc áo đã bị kéo lại.

"Sao vậy? Không thoải mái?" Dư Thanh Trạch quay đầu lại, ngồi xuống, hỏi.

Thường Nhạc lắc đầu, sau đó chỉ bất động nhìn chằm chằm hắn.

Dư Thanh Trạch: "..."

Dư Thanh Trạch đặt chén lên cái bàn nhỏ bên cạnh, quay đầu lại, đưa tay nắm lấy bàn tay đang níu góc áo của mình, hỏi: "Choáng đầu sao?"

Thường Nhạc gật đầu, lại lắc đầu, đúng là đầu của y đang rất choáng, nhưng y không muốn Dư đại ca rời khỏi mình.

Dư Thanh Trạch suy nghĩ, hỏi: "Không muốn ngủ sao?"

Thường Nhạc rút tay ra, chậm rãi khoa tay hỏi: Ta ngủ, ngươi sẽ rời đi sao?

Nhìn thủ thế của y, yết hầu Dư Thanh Trạch khẽ chuyển, nhẹ giọng hỏi: "Muốn ta ở cạnh ngươi?"

Thường Nhạc gật đầu, lại khoa tay nói: Đợi ta ngủ rồi ngươi hẵng đi.

Nhìn cặp mắt mê mang nổi lên tầng hơi nước mỏng của Thường Nhạc, khuôn mặt ửng đỏ, cánh môi hồng nhuận, ánh mắt Dư Thanh Trạch tối sầm lại. Vốn dĩ hắn có thể nỗ lực khắc chế bản thân, nhưng không ngờ Nhạc ca nhi lại nói vậy, sao hắn có thể nhịn được đây?

Nếu còn nhịn nữa, thì hắn không phải là nam nhân!

Ít nhất, có thể hôn một cái.

Hắn cúi đầu, đôi môi dừng lại trên cánh môi hồng nhuận của Nhạc ca nhi, nhịn không được hạ xuống một chút, liếm môi y một cái. Xúc cảm vừa mềm mại vừa thoả mãn, thật sự như muốn lấy mạng của hắn, tiểu A Trạch nhịn không được bắt đầu thức tỉnh.

Thật sự rất muốn ăn sạch y vào bụng!

Nhận ra hơi thở nặng nề, dục vọng thâm trầm của mình, Dư Thanh Trạch nhanh chóng ngồi dậy, mạnh mẽ hít vào thở ra, sợ bản thân lại mất khống chế!

Đầu óc của Thường Nhạc choáng váng, nên phản ứng cũng trì độn hơn bình thường, căn bản không nhận ra mình vừa bị hôn trộm. Chỉ cảm thấy trên môi hơi đau, y mở to hai mắt, khoa tay hỏi: Sao ngươi lại cắn ta?

Dư Thanh Trạch: "..."

Dư Thanh Trạch dở khóc dở cười, sự nhiệt tình của mình bị tiểu ô quy trì độn này hoàn toàn dập tắt, hắn thở dài, nói: "Không có cắn ngươi."

Thường Nhạc sờ môi của mình, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc nhìn hắn.

Bình thường chỉ hơi ngẩn người, hiện tại hắn hoàn toàn bị y làm cho đơ người, tiểu ô quy thật đáng yêu!

Dư Thanh Trạch nhéo chóp mũi của y, thở dài, hôn một cái lên mi tâm của y, sau đó nói: "Ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon, khi tỉnh dậy sẽ không còn việc gì nữa."

Hy vọng buổi chiều ngươi tỉnh lại vẫn còn nhớ rõ những lời hôm nay ngươi nói.