Bỏ xe đạp vào xe tải, cô lại đi trung tâm thương mại tốt nhất thành phố tiêu xài số tiền còn lại, tiền giữ lại không có ý nghĩa.
Quần áo, đồ trang sức, mỹ phẩm, ba lô...!thích gì thì mua.

Sau tận thế, không ai có tâm tư ăn mặc, đều liều mạng vì sinh tồn.
Không ai không thích xinh đẹp.

Đi dạo mệt mỏi, cô liền đến tiệm bánh ngọt ngon nhất nghỉ ngơi.
Chọn tất cả đồ đạc trong tiệm, ngồi bên cửa sổ, một ngụm trà, một ngụm bánh kem, nhìn bên ngoài người đến người đi vội vã.
Mặt trời buổi chiều chiếu lên mặt bọn họ, lộ vẻ mệt mỏi.
Còn một ngày, sau ngày mai, bọn họ sẽ càng mệt mỏi.


Vì sinh tồn trốn thoát khỏi miệng tang thi, hiện tại mới là thời khắc bọn họ thoải mái nhất.
Tạ Trình Lan nhắn tin hỏi cô đang làm gì.
Cổ Y chụp một tấm ảnh gửi cho hắn.
Tạ Trình Lan: “Cuộc sống nhàn nhã quá, bên tớ cũng sắp xong việc rồi, hai ngày nữa tớ đi tìm cậu.”
Mặt trời xuống núi, chân trời xuất hiện những đám mây đỏ cam.

Không quá hai ngày mọi thứ sẽ thay đổi.
Cổ Y đi đến nhà hàng xa hoa trước kia chưa từng bước vào.
Ăn một bữa thật ngon, cảm thụ cuộc sống của nhà giàu.

Chọn không ít rượu quý trong kho- - rượu mạnh Pháp và sâm banh, vodka Liên Xô, rượu vang Ý, Lamb Jamaica, mua luôn cả tủ rượu của họ.
Cho đến khi quẹt thẻ tín dụng, cả người chỉ còn lại 520 đồng.


Cô cầm số tiền còn lại đi đến một quán cà phê điện tử.
Mũ lưỡi trai che toàn bộ tóc.

Áo khoác rộng thùng thình mới mua khoác lên người, quần áo dày làm cô có vẻ mập mạp.
Lại đeo khẩu trang, dùng 500 tiền mặt mở một phòng riêng.
Không lấy chứng minh thư, nhân viên thu ngân thấy tiền, trực tiếp mở phòng cho cô, còn tự mình dẫn cô vào.
Trong phòng không có camera, Cổ Y cũng không tháo khẩu trang và mũ ra.
Cô ấy đã đăng ký một tài khoản ảo, sau đó soạn tin nhắn để sẵn trong vòng bạn bè.

Sau khi làm xong một chuyện, cô nằm trên ghế sofa ngủ một giấc.
Mãi cho đến sáu giờ sáng.
Cô gửi ảnh chụp màn hình đến nhóm bạn học, nhóm tiểu khu.
Một đám người dậy sớm hoảng loạn: “Thật hay giả?”