Cổ Y nhìn mà cười, lần này có thể sống rất nhiều người.
Chỉ cười được chốc lát, công an thành phố trực tiếp lục soát làm sáng tỏ "Bán Nguyệt" là lời đồn, mời mọi người lý trí mua sắm.
Sau một mảnh mộng bức trên mạng, tất cả đều là tiếng mắng.
Cư dân mạng A: “Tủ lạnh nhà tôi không chứa nổi vẫn đang mua, cái này thì tốt rồi, xin nghỉ một ngày tiền lương không còn, trữ hàng tốn một vạn, kết quả là giả mạo.”
Cư dân mạng B: “Tội gọi ba mẹ đi trữ hàng, ba mẹ tôi gọi lên thân thích, thân thích gọi thân thích.

Toàn bộ gia tộc và bà con bắn đại bác xa còn chưa tới đều đi trữ hàng, kết quả đều là giả sao?”
Cư dân mạng C: “Tên chó # Bán Nguyệt # ra ngoài cẩn thận không thì ông đây đập chết mi.”
……
Ngay sau đó, công an phát ra thông cáo lập án điều tra.
Buổi tối, Cổ Y nhận được điện thoại của công an.

Công an hỏi cô chụp màn hình ở đâu ra.
“Vòng bạn bè.”
“Bây giờ cô đến cục công an một chuyến, trình bày rõ ràng.”
“Bây giờ đang ở tỉnh, ngày mai đi.”
Cô nói chân thành, bên kia đồng ý, bảo cô đi sớm một chút.
Cổ Y cúp điện thoại, nằm xuống ngủ.

Cách tận thế bộc phát chỉ có tám giờ.
Giản Hân Hân là một thành viên trữ hàng, cô vốn chỉ mua một hộp sữa và mấy thùng mì ăn liền đị ăn trong một tuần.
Kết quả, trong siêu thị người người đều cướp.


Giống như ai không cướp thì bất thường vậy.
Cô không khống chế được, đẩy xe đẩy cũng điên cuồng cướp theo.

Còn liên kết ba mẹ cùng trữ hàng.
Từng túi thức ăn lớn chuyển về căn hộ nhỏ của cô, cô vẫn còn hơi kích động.
Cho đến khi công an thông báo, cả người cô đều bối rối.
Tin đồn?!
Cô dùng hai tháng tiền lương tích trữ vật tự, phong tỏa thành phố có thể ăn trong một tháng.

Không phong tỏa, để cô ăn một năm cũng không hết!
Cô lập tức gọi điện thoại cho siêu thị xin trả lại hàng.
Hàng bán đi không có vấn đề về chất lượng, bên kia nói gì cũng không cho trả lại.
Giản Hân Hân tức giận đến mức xanh ruột, đều do cô quá tin tưởng người khác.
Đều do người bịa đặt kia!